❀ Vụn vặt 3 ❀
“Ăn cơm đi, lát nữa hẵng xử em sau.”
Tạ Thời Quân đưa nhóm nghiên cứu sinh tiến sĩ của phòng thí nghiệm đi tham gia hội nghị giao lưu học thuật cấp cao, sau khi kết thúc có dạ tiệc, yêu cầu mặc âu phục trang trọng.
Bôn ba cả ngày dài, Tạ Thời Quân về đến nhà thì đã gần mười giờ. Đúng lúc Hướng Sơ cũng vừa tăng ca ở công ti về, hai người gặp nhau ở dưới lầu, bèn cùng đi thang máy lên nhà. Hai người bận rộn cả ngày cuối cùng mới được gặp nhau, ai cũng nhớ người kia tha thiết nhưng ngại trong thang máy có camera nên chỉ dám níu ngón tay nhau trong góc, mượn ánh mắt quyến luyến thay thế môi hôn.
An An đã được đưa đến nhà bà nội, hai người vừa bước vào nhà thì lập tức dựa lên tủ ở huyền quan, vội vã hôn nhau.
Càng hôn càng muốn thân mật càng nhiều. Hướng Sơ vô thức kiễng chân ôm lấy cổ Tạ Thời Quân. Tạ Thời Quân nhận thấy sự nôn nóng của cậu, bèn ôm eo bế cậu lên tủ giày bên cạnh, triền miên hôn sâu.
Đương lúc men tình nồng say, bụng Hướng Sơ bỗng kêu một tiếng.
Tạ Thời Quân bóp eo cậu, hỏi: “Hồi tối em ăn gì?”
Hướng Sơ: “…”
Quên ăn rồi, không dám nói, sợ bị phạt, rén lắm.
Tạ Thời Quân cũng đã đoán được, anh bèn nghiêng người cắn môi dưới Hướng Sơ, ngay lúc Hướng Sơ bị đau toan tránh thì đổi thành liếm mút, hôn đến khi cậu nhũn người ra mới bỏ qua.
“Đợi chút, anh đi nấu gì đó cho em ăn.”
Lúc Hướng Sơ tắm rửa xong thay đồ ở nhà đi đến nhà bếp, thấy Tạ Thời Quân vẫn còn mặc nguyên áo sơ mi quần tây chỉnh tề. Anh chỉ tháo khuy tay áo sơ mi và xắn tay áo lên để tiện nấu cơm, còn vạt áo vẫn cứ đóng ngay ngắn vào lưng quần, nhìn từ phía sau quả đúng chuẩn vai rộng eo thon, làm người ta không khỏi nghĩ ngợi sâu xa.
Cơm chiên trứng đã toả hương ngào ngạt. Hướng Sơ ngắm dáng vẻ tập trung của Tạ Thời Quân, bỗng nảy ý xấu, bèn đi tới ôm eo Tạ Thời Quân từ phía sau.
“Sao vậy em?” Tạ Thời Quân hỏi.
“Thầy Tạ ở nhà còn mặc đồ nghiêm túc vậy,” Hướng Sơ dụi dụi lưng anh, “có mệt không ạ?”
Tạ Thời Quân chợt bật cười, vỗ vào mông cậu: “Chứ không phải tại sợ em đói hả? Thứ vô ơn này.”
“Vậy để em tháo ra giúp anh.”
Hướng Sơ nói đoạn duỗi tay xuống dây lưng của Tạ Thời Quân, thành thạo tháo khoá dây lưng, tiếp đó chậm rãi kéo vạt áo sơ mi ra khỏi lưng quần, để nó rủ lòng thòng bên ngoài, cuối cùng còn tiện tay cởi khuy áo ở dưới cùng ra.
Thành công phá hỏng hình tượng hoàn hảo của Tạ Thời Quân, Hướng Sơ rất ư thích ý, nén cười hỏi anh: “Thế này đã thoải mái hơn chưa ạ?”
Vừa rồi lúc Hướng Sơ kéo áo sơ mi tay cứ luôn cố ý vô tình đụng chạm eo bụng Tạ Thời Quân, thậm chí còn sờ đến tận mép quần lót, hiển nhiên là đã khơi anh bốc lửa.
Tạ Thời Quân cảm thấy người nóng rần lên, bèn nhanh chóng hoàn tất cơm chiên trứng, múc cơm ra đặt lên kệ bếp. Kế tiếp anh xoay người lại, kéo tay Hướng Sơ đặt lên khuy áo trên cùng, khẽ thở dốc bảo: “Phải cởi viên này trước mới đúng chứ.”
Hướng Sơ nuốt nước bọt, cởi nó ra theo như lời anh. Thấy anh vẫn tiếp tục cúi đầu nhìn mình, cậu chỉ đành cởi tiếp phần còn lại.
Lúc cởi đến viên thứ ba, Tạ Thời Quân tóm lấy tay cậu và kéo cậu vào lòng. Anh hôn cắn xương quai xanh và đầu vai cậu một phen như cọc trước một chút ngọt ngào, sau đó một tay bưng cơm chiên trứng, một tay xách Hướng Sơ ra khỏi nhà bếp.
“Ăn cơm đi, lát nữa hẵng xử em sau.”