Thất Tình Quá Lâu

Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

❀ Thư tình ❀

Đây là nỗi nhớ đến từ mười nghìn mét trời cao.

em90

Gửi bạn Hướng Sơ mã sinh viên 2009302517,

Mong em yên vui khi đọc thư này.

Vì máy bay khá rung lắc nên chữ viết trong lá thư này có lẽ không được nắn nót cho lắm, mong Trân Trân thông cảm cho anh.

Chẳng hay bắt đầu từ bao giờ mà anh đã hình thành thói quen viết thư cho em vậy nhỉ. Anh nghĩ đến ngày hai ta già rồi, kính cận đổi thành kính lão, anh ôm em ngồi trên ghế bập bênh hóng mát, đọc từng câu từng chữ trong những lá thư hai ta từng viết cho nhau, chắc hẳn anh sẽ cảm thấy cuộc đời này thật hạnh phúc, thật giá trị.

Giả như Trân Trân bảy mươi tuổi đọc lại lá thư này của anh, thấy logo của hãng hàng không trên giấy hẳn sẽ nhớ ra rằng, đây là nỗi nhớ đến từ mười nghìn mét trời cao.

Mười ngày đi công tác, chênh lệch mười hai tiếng đồng hồ, lúc bận chẳng suy nghĩ được gì khác lại dễ chịu hơn, vì khi ngồi lên chuyến bay trở về anh mới nhận ra rằng nỗi nhớ nhà trong anh da diết đến dường nào.

Trước khi máy bay tắt đèn, đồng nghiệp ngồi cạnh nói chuyện với anh nhưng anh lại không mấy tiếp lời, mong anh ấy tha thứ cho tâm trí cứ trôi về phương xa của anh, nó cứ mãi suy tư rằng, hai bảo bối của anh ở nhà đang làm gì vậy nhỉ?

Hôm qua hoàn thành tất cả công việc, có chút ít thời gian rảnh đi dạo phố, anh ghé một cửa hàng bánh kẹo mua quà cho An An, sau đó dạo liên tiếp vài cửa hàng mà vẫn chẳng tìm được gì hợp để mua cho em. Nhưng may mắn là trên đường quay về khách sạn, anh tình cờ tìm thấy một khối gỗ trang trí hình cá nhà táng ở chợ.

Đồng nghiệp không hiểu vì sao anh cười. Anh nói, trông giống người yêu anh.

Song lúc anh tính tiền lại chợt nhận ra, hình như thứ này không thể làm quà tặng em được, vì anh quá muốn giữ nó cho riêng mình. Anh định sẽ đặt nó trên bàn làm việc, ở vị trí mà anh ngước mắt lên là sẽ trông thấy.

Anh xin lỗi, vừa nãy có nhiễu động không khí, máy bay rung lắc hơi mạnh, bây giờ anh mới viết tiếp.

Máy bay đã vượt qua đại dương, ngày một gần Bắc Kinh rồi, anh bỗng dưng hơi hối hận vì trước khi lên máy bay đã dặn em không cần đến sân bay đón anh.

Hiện tại anh cầm bút, lòng cứ nôn nao, anh thật trẻ con mà mong sao em đừng nghe lời anh quá. Bởi rằng anh thật sự rất muốn hôn em, muốn hôn em ngay ở sảnh sân bay, muốn vứt va li ôm lấy em. Có lẽ chuyến bay red-eye khiến anh trông thật phờ phạc và mệt mỏi, song anh vẫn muốn được hôn em sớm nhất có thể.

Trân Trân, em khiến anh như biến thành một gã đàn ông đánh mất lí trí rồi, điều này vừa hạnh phúc vừa đáng sợ, nhưng anh rất thích nó. Còn em thì sao nhỉ?

Viết đến đây thôi, máy bay đã bật đèn rồi, tiếp viên bắt đầu phát bữa sáng, nghe nói là đồ ăn kiểu Quảng Đông, hẳn mùi vị sẽ không quá tệ.

Bữa sáng lần sau là anh sẽ được ngồi trong phòng ăn ở nhà cùng với hai bảo bối của anh rồi, thật tốt quá.

Thời Quân nhớ em nhiều.

Bình Luận (0)
Comment