Thay Lời Vong Linh

Chương 32

Thích An cảm thấy mình quá không khách khí, nhưng mà hai việc này chỉ dựa vào cô thì làm không được. Cô khụ một tiếng, nói: "Việc đầu tiên là hi vọng mọi người giúp cháu tra một chút, rốt cuộc là ai muốn mua tin tức của cháu, lại còn theo dõi cháu nữa. Chuyện thứ hai... Cháu muốn tìm bố."

Trương Đông và Lý Chí Viễn nhìn nhau, Lý Chí Viễn nói: "Chuyện thứ nhất thì dễ làm, người theo dõi cháu lái xe theo chúng ta, có thể tra từ biển số xe."

Trương Đông gật đầu, nhìn Thích An: "Chuyện thứ hai thì không nhất định bọn chú có thể giúp được... Hơn nữa nếu muốn tìm người thì cháu phải nói tất cả tin tức cho bọn chú biết. Cháu không lo bị tiết lộ ra ngoài sao?"

Thích An chậm rãi lắc đầu: "Nếu mọi người muốn biết cháu là ai thì có rất nhiều biện pháp, ví dụ như bây giờ người đông thế mạnh muốn tháo khẩu trang của cháu chỉ là chuyện đơn giản. Hơn nữa nếu chú Lý đã mang cháu tới đây cũng có nghĩa là mọi người tin tưởng cháu, nếu mọi người đã tin cháu thì cháu cũng nguyện ý tin mọi người."

"Ha ha, được!" Trương Đông cười to hai tiếng, gật đầu: "Hai việc này chú đồng ý với cháu, nhưng không dám đảm bảo trăm phần trăm có kết quả."

"Chỉ cần hết sức là được."

"Vậy được, coi như đã định." Trương Đông vươn tay: "Từ giờ trở đi chúng ta chính thức bắt đầu hợp tác."

Thích An bắt tay với ông, lúc thu tay lại bèn tháo khẩu trang xuống.

Bạch Thự "A" một tiếng, có điểm kinh ngạc: "Còn trẻ vậy? Vẫn là học sinh sao?"

Thích An gật gật đầu, cười cười nói với Trương Đông: "Cháu tên Thích An, bố là Thích Viễn, lúc cháu 4 tuổi bố đã rời nhà đi không về. Địa chỉ nhà cháu là..."

Cô đem toàn bộ tình huống nói qua một lần, lại mở điện thoại lấy ảnh chụp đưa cho Trương Đông xem. Tấm ảnh đó là lúc cô 3 tuổi cả nhà chụp.

Trương Đông nhận lấy điện thoại, phóng to ảnh chụp nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc lâu, bỗng nhiên nhíu mày nói: "Từ từ... Người này hình như chú đã từng gặp qua."

Thích An kinh hãi: "Khi nào? Ở đâu?"

Trương Đông nhìn hai mắt cô sáng lấp lánh chăm chăm vào mình, có điểm xin lỗi lắc đầu: "Xin lỗi, là chuyện thật lâu trước đây rồi, nếu chú nhớ không nhầm thì hẳn là... A, lão Lý, án trầm thi Thụy Hà là từ năm nào?"

"Án trầm thi?" Lý Chí Viễn cau mày tự hỏi: "A, là vụ án từ đáy sông vớt ra hơn mười thi thể phải không? Hẳn là... từ mười tám năm trước đi."

Thích An đáy lòng trầm xuống. Hiện tại cô 19 tuổi, nói cách khác lúc Trương Đông gặp bố cô thì cô mới 1 tuổi, không phải sau khi ông bỏ nhà đi.

"Vụ án kia là lúc chú còn làm cảnh sát thực tập, lần đầu tiên theo sư phụ ra hiện trường." Trương Đông hồi tưởng: "Lần đó từ trong sông Thụy Hà vớt ra hơn mười thi thể đã trương phềnh to như người khổng lồ, vụ án kinh khủng nên kí ức vẫn còn đây, chú nhớ mơ hồ người báo án hình như trông như thế này."

Thích An nghĩ, có vẻ năm đó bố cô cũng làm người phát ngôn.

"Nhưng lúc đó bố cô mất tích, nhà cô không báo án sao?" Bạch Thự hỏi.

Thích An lắc đầu: "Có báo, nhưng vẫn không tìm được. Mọi người hẳn cũng biết loại án mất tích thế này một năm có bao nhiêu vụ, cảnh sát không thể nào phân ra một lực lượng lớn đi tìm được."

Huống chi mười mấy năm trước đất nước không phát triển như bây giờ, không có camera an ninh theo dõi khắp nơi, muốn tìm một người không có tiền án tiền sự còn chủ động rời nhà đi không đơn giản.

Trương Đông nhìn chằm chằm ảnh chụp chốc lát, buông di động nói: "Cháu yên tâm, bọn chú sẽ tận lực tìm người giúp cháu, những người theo dõi cũng sẽ hết sức tìm kiếm. Nhưng bây giờ có người theo dõi, cháu về trường cũng không quá an toàn. Hiện tại cũng vừa lúc nghỉ hè, không bằng cháu tạm thời ở chỗ này? Chú đã xem live stream cảm thấy cháu còn thiếu một số thứ, ví dụ như thân thủ không tốt, không có năng lực tự bảo vệ mình. Cháu ở đây Triệu Nhất có thể dạy cháu một ít thuật phòng thân."

Thích An đương nhiên là cầu còn không được, lập tức đáp ứng: "Như vậy đương nhiên tốt quá, cháu cảm ơn mọi người trước! Nhưng mà... cháu còn có chuyện chưa xong, cần phải quay lại nhà cũ Lưu gia một chuyến nữa mới được."

Trương Đông cười nói: "Triệu Nhất cũng nên đi một chuyến, hai người có thể cùng đi.

Triệu Nhất gật đầu: "Cô làm xong việc tiêu trừ oán khí lệ quỷ, tôi lần này đi theo cũng chỉ có yêu cầu phụ trách giải quyết hậu quả thôi."

Vì thế buổi chiều Bạch Thự lái xe đưa Thích An về trường học, thu thập ít quần áo dọn vào văn phòng Đậu Phộng ở tạm. Ban đêm cô đăng nhập vào phòng live stream thấy được rất nhiều tin nhắn để lại, đều hỏi cô sao rồi, có phải bị cảnh sát bắt hay không linh tinh. Cô nghĩ nghĩ, không mở live stream mà quay một video phát trong phòng, đem tình huống đại khái của nhiệm vụ nói một lần, cũng thuận tiện báo bình an. Ở cuối cùng cô nhắc nhở bọn họ một chút: Muốn làm live stream thần quái cũng được, nhưng phải xem khả năng mà làm, không nên vì cọ nhiệt với một ít lễ vật mà ném đi tính mạng của mình.

Sáng sớm hôm sau, Thích An đi theo Triệu Nhất quay lại nhà cũ Lưu gia. Lần này bọn họ giả thành một cặp anh em, không mang khẩu trang, lấy lý do thám hiểm đến đó. Khiến người ta ngoài ý muốn chính là chỗ đó qua một đêm nổi tiếng, lúc bọn họ đến thấy nơi nơi toàn người là người, chẳng khác gì trung tâm thương mại trong thành phố. Chỗ cửa vào còn có một cái bàn bán vé, người bán vé là chủ nhà xây căn nhà ba tầng lên chờ đền bù giải tỏa. Căn nhà sửa đã mấy năm nhưng kế hoạch phá bỏ di dời vẫn đang gác lại, ông ta sắp phiền chết rồi, không ngờ tự dưng lại còn có thể dựa vào cái nhà nát này kiếm được một món, đang ngồi ở cửa cười muốn rút gân.

Triệu Nhất cũng đến mua vé, đi vào trong nhà cùng Thích An chụp ảnh khắp nơi, nhìn không khác những người khác mấy. Được một lúc bọn họ lân la đến cạnh chủ nhà nói chuyện phiếm. Tùy ý hàn huyên vài câu xong, Triệu Nhất hỏi: "Lão ca à, theo lý thuyết cái nhà này có tầng hầm, lúc đó mấy người sửa nhà hẳn phải biết chứ? chẳng lẽ lúc đào móng không đào được thi thể sao?"

Có lẽ họ không phải những người đầu tiên hỏi vấn đề này, chủ nhà há mồm nói luôn: "Haiz, lúc ấy tôi đâu có ở quê, chỉ trong điện thoại nghe vợ bảo một câu, bà ấy nói là đào được xương người. Chúng tôi tính toán dù sao sửa xong cũng làm quái gì có người ở, quản có người chết hay không làm gì, ném xương vào con mương sau núi đi."

Triệu Nhất và Thích An liếc nhau, anh ta mở miệng hỏi: "Mương sau núi ở chỗ nào vậy? Xương cốt vẫn ở chỗ đó người trong thôn không sợ hay sao?"

Chủ nhà xua xua tay: "Nghe tôi nói hết đã, lúc đấy ném trong mương xong nhà này có hai công nhân chết đó, người trong thôn bảo là nơi này có quỷ, hơn nữa còn khẳng định là con quỷ bị đào xương ra kia! Ông Quách nói là xương ở trong phòng tôi sửa đào ra, tôi phải phụ trách xử lý. Những người khác cũng theo đó nháo lên, tôi không có biện pháp nào đành mua quan tài chôn nó đi, còn thỉnh cả người tới siêu độ nó nữa!"

Thích An nói: "Ngôi mộ đó đâu rồi, chúng tôi từ xa tới một chuyến, rất muốn đi xem lại."

Hiển nhiên cũng đã có người hỏi qua vấn đề kì ba như này rồi, ông ta hoàn toàn không kinh ngạc, ngược lại từ dưới bàn lấy ra một bao nilon: "Chỗ này tôi có hương nến tiền giấy, một bộ một trăm tệ, mua hai bộ nhé?"

"..." Một bộ một trăm tệ, sao ông không đi cướp luôn đi?

Xem tư thế ông ta thì không mua là nhất định không nói, Triệu Nhất đành móc ví rút một tờ tiền đặt lên bàn: "Có tâm ý là đủ rồi, không cần nhiều như vậy, mua một bộ."

Chủ nhà có vẻ không vừa lòng lắm, nhưng tốt xấu cũng coi như có lời rồi, cười thu tiền xong chỉ chỉ rừng nhỏ phía sau: "Dễ tìm lắm, mấy người đi sau núi đi, ở đâu có một đống người thì chính là chỗ đó."

Thích An yên lặng phun, sớm biết tìm dễ vậy, một trăm tệ cũng không cho ông ta.

Triệu Nhất cầm bộ hương nến tiền giấy nói với Thích An: "Em gái, đi thôi."

Hai người đi vài bước, anh ta quay lại cười ôn nhu hiền lành với chủ nhà: "Lão ca, kiếm tiền người chết kiểu đấy, tối ngủ phải để ý nha."

Không biết vì sao chủ nhà bỗng nhiên rùng mình.

Tùy Uyên vẫn xụ mặt đi theo cạnh Thích An, cả người tỏa ra áp suất thấp, một câu cũng không nói. Thích An vất vả từ trong đám người chen ra, đi đến một chỗ vắng mới thấp giọng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Tùy Uyên vỗ vỗ góc áo của mình, hừ lạnh: "Các ngươi thì tốt rồi, có thể tùy ý đi lại, bản tướng quân lại bị những người đó xuyên đến xuyên đi, thật là bực mình!"

Thích An bất đắc dĩ: "Nhịn một chút đi, chúng ta chỉ cần lên núi một chuyến là có thể về rồi, lúc về sẽ đưa anh đi ăn đồ ngon."

"Lần trước ngươi đồng ý mua di động đâu?" Tùy Uyên liếc Triệu Nhất bên cạnh, xụ mặt: "Chỉ biết nói nói cười cười với hắn, việc của bản tướng quân thì quên không còn một mảnh!"

"... Lão đại ơi, hôm qua chúng ta mới vừa ra khỏi cảnh cục, hôm nay thì tới đây, làm sao có thời gian đi mua di động chứ?"

"Cưỡng từ đoạt lí."

"Vậy anh còn muốn đi ăn hay không?"

Tùy Uyên trầm mặc một lúc, mở miệng: "Hai ngày."

Thích An thở dài: "Được, ba ngày cũng được."

Triệu Nhất đứng một bên nghẹn nửa ngày, cuối cùng phụt một tiếng bật cười.

Tùy Uyên liếc xéo anh ta: "Cười nữa bản tướng quân vặn gãy cổ ngươi."

"Ồ," Triệu Nhất cười hỏi: "Vặn gãy đầu người xong anh cũng muốn ăn sao?"

Tùy Uyên trừng mắt Thích An: "Ngươi xem ngươi toàn kết bạn với những người gì vậy?"

Thích An:???
Bình Luận (0)
Comment