Thay Lời Vong Linh

Chương 33

Trên triền núi dòng người chen chúc xô đẩy, Thích An đợi hồi lâu mới đến được trước ngôi mộ đất sắp sụp kia, ở trước mộ bật lửa đốt hương nến giấy tiền. Nhưng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, Thích An cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, có lẽ là do còn thiếu việc báo cho người nhà cô gái tin tức của cô ấy. Chuyện này trước lúc đi bọn họ đã nhờ Bạch Thự làm.

Lúc mấy người Thích An về nghe Bạch Thự nói, bố của cô gái đó còn sống, sau khi cô ấy bỏ nhà đi gia đình đã từng báo cảnh sát nhưng không có tin tức gì. Sau nữa họ sinh được một đứa con trai, không được mấy năm người mẹ mắc bệnh qua đời. Theo lời người bố nói qua điện thoại, mẹ cô ấy trước lúc chết còn gọi mãi tên con gái.

Ngày hôm sau bố cô gái cùng em trai giờ đã lớn đi đến nhà cũ Lưu gia, đào phần mộ lên mang thi cốt về an táng, khiến cho cô gái rời nhà trốn đi sau hơn ba mươi năm cuối cùng cũng có thể về nhà.

Tỏa Hồn Thạch sáng lên vào lúc năm ngày sau khi Thích An đi thắp hương bên mộ cô gái, khi đó Tùy Uyên đang cầm di động của anh ngồi trên sofa tập trung chơi Phao Phao Long, điện thoại của Thích An cũng cùng lúc vang lên. Cô đang cùng Triệu Nhất học vài chiêu phòng thân đơn giản, thấy cuộc gọi đến không có dãy số lập tức vào phòng đóng cửa nghe điện.

Thanh âm quen thuộc vang lên: "Chúc mừng cô hoàn thành ba lần nhiệm vụ."

Thích An thật sự cao hứng không nổi: "Khả năng lần thứ tư chính là ngày chết của tôi."

Người đó cười một tiếng, thanh âm vẫn khó nghe như trước: "Cho nên tôi đến đưa chỉ dẫn cho cô đây. Đừng lo, nếu tôi để cô làm công việc này, như vậy cũng sẽ cho cô năng lực bảo vệ mạng sống. Theo quy củ, nếu muốn có năng lực này thì cô phải hoàn thành được hai nhiệm vụ tôi giao cho, cho nên bây giờ tôi mới nói cho cô."

Thích An trong lòng buông lỏng, vội nói: "Thật sao? Vậy ông mau nói đi!"

"Cô cũng biết máu của cô có thể khiến quỷ hồn hiện thực hóa." Ông ta nói: "Nhưng đây chỉ là một trong những năng lực của nó mà thôi. Từ giờ trở đi, nó có khả năng khiến quỷ hồn yếu bớt oán khí. Khi quỷ hồn dính máu của cô, không chỉ hiện ra thực thể, mà còn trong khoảng thời gian ngắn không thể dùng oán khí giết người. Nói cách khác, trong thời gian đó chúng giống như người sống, muốn giết người chỉ có thể dựa vào quyền cước chân tay hoặc vũ khí."

Thích An nhíu mày: "Vậy nếu sử dụng với những quỷ hồn như Tùy Uyên có thể có hậu quả gì không tốt hay không?"

Người đó cười một tiếng: "Đương nhiên là không, nhưng tốt nhất vẫn nên ít dùng đi."

"Tại sao?"

"Cô có đau hay không?"

"... Có lí." Thích An nhất thời không còn gì để nói, lại nghĩ tới chuyện khác, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, lần trước lúc tôi hoàn thành nhiệm vụ có cảm giác thân thể anh ấy thoạt nhìn không quá trong suốt như trước nữa, có phải có quan hệ đến nhiệm vụ của tôi không?"

"Chính xác mà nói, có quan hệ đến chấp niệm nhận được sau khi hoàn thành nhiệm vụ." Ông ta nói: "Nếu hoàn thành thêm vài nhiệm vụ, Tỏa Hồn Thạch có thể lần nữa đầy đủ năng lượng, người sống nhờ trong đó là anh ta cũng có thể tự do khống chế năng lực hiện hình của mình."

"Ý là đến lúc đó anh ấy không cần dùng máu tôi nữa?"

"Không sai. Còn một việc nữa, Tỏa Hồn Thạch nguyên bản có thể sử dụng như pháp khí phòng thân, giúp người giữ nó chống lại công kích của quỷ hồn, chẳng qua mười mấy năm nay nó không được nạp năng lượng, nguồn năng lượng vốn có đã yếu đến mức không thể giữ Tùy Uyên tiếp tục ngủ đông, cho nên anh ta mới ra khỏi Tỏa Hồn Thạch, mà Tỏa Hồn Thạch cũng mất luôn năng lực chống đỡ công kích của quỷ hồn."

"Thì ra là vậy..." Thích An rốt cuộc đã rõ vì sao Tùy Uyên hơn ngàn năm không tỉnh, lại tỉnh vào lúc này. Hơn nữa trong nhiệm vụ đầu tiên Nhạc Tiếu Tiếu mất khống chế suýt giết cô, cô khi ấy cả người vô lực lại bỗng nhiên tràn ra khí lực đẩy Nhạc Tiếu Tiếu, chỉ sợ đó là chỗ năng lượng ít ỏi cuối cùng của Tỏa Hồn Thạch đi?

Cô không suy nghĩ lâu lắm, hỏi tiếp: "Nếu vì năng lượng không đủ mới làm Tùy Uyên tỉnh giấc, vậy chờ tôi làm nhiều nhiệm vụ hơn, có phải anh ấy... sẽ trở lại trong đó không ra được nữa hay không?"

Thích An cũng không nghĩ được lúc cô hỏi ra những lời này lại có chút luyến tiếc cái đồ tham ăn kia.

"Ngàn năm trước hồn phách anh ta bị lưu lại trong Tỏa Hồn Thạch là vì né tránh tra tấn sau khi chết do sát nghiệp tạo thành, cũng là chờ đợi thời cơ thích hợp chuyển kiếp." Ông ta dùng thanh âm nghẹn ngào khó nghe chậm rãi nói: "Hiện tại đã qua một ngàn năm, có lẽ tất cả những gì xảy ra bây giờ là do thời cơ chuyển kiếp đã đến."

Thích An nghe mà không rõ: "Vậy ý ông là anh ấy không nhất định sẽ trở về Tỏa Hồn Thạch, mà có khả năng sẽ đi đầu thai?"

"Hết thảy đều là định mệnh, về sau rốt cuộc thế nào ai cũng không biết được."

Thích An trầm mặc một lát, hỏi một vấn đề khác: "Tôi còn muốn biết, mười mấy năm trước vì sao bố tôi lại để lại Tỏa Hồn Thạch cho tôi lúc ấy còn nhỏ, bản thân rời đi?"

Đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu, ông ta nói một câu: "Đó là vì tốt cho cô."

"Có ý gì?"

"Về sau cô sẽ biết. Còn vấn đề gì khác không?"

Thích An nghĩ nghĩ, hỏi: "Còn có người khác biết về Tỏa Hồn Thạch sao? Nó có phải có tác dụng gì mà tôi không biết hay không? Gần đây có người tìm tôi, thậm chí theo dõi tôi, tôi cảm thấy có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, hi vọng ông có thể nói thật cho tôi biết."

"Tác dụng của Tỏa Hồn Thạch cô đã biết, chính là giữ hồn phách người đã chết lại bên trong. Tin tức khác tôi không thể nói cho cô, chỉ có thể nói: Tỏa Hồn Thạch không chỉ có một viên trong tay cô."

Thích An nghe lời này trong lòng kinh hãi, còn muốn hỏi tiếp ông ta đã mở miệng trước: "Chuyện cuối cùng, được người nhờ cậy, tặng cô một lễ vật phòng thân. Nhớ kĩ, thứ đó không được tùy tiện sử dụng, bởi vì mỗi lần sử dụng sẽ tiêu hao chấp niệm, tương đương với đó uy lực nó cũng rất lớn. Khi cô gặp tình huống cực kì nguy hiểm, chỉ cần dùng nó là khiến đối phương hồn phi phách tán, quỷ hay người đều như nhau."

Thích An bắt được câu mấu chốt nhất: "Được người nhờ cậy? Bố tôi sao?"

Lời chưa dứt trong điện thoại đã truyền đến tiếng cúp máy. Cô nhíu mày nhìn di động, bất đắc dĩ thở dài ra khỏi phòng. Vừa bước ra ngoài đã nghe tiếng gõ cửa ngoài cửa chính, Bạch Thự ra mở lại không thấy ai, cúi đầu phát hiện một hộp chuyển phát nhanh nho nhỏ. Anh ta nghi hoặc cầm lấy, thấy bên trên viết ba chữ "Gửi Thích An" thì càng thêm nghi hoặc.

Anh ta cầm gói đồ đưa cho cô, hỏi: "Thật kì lạ, sao lại có người gửi chuyển phát nhanh tới chỗ này của chúng ta chứ? Chuyện cô chuyển tới đây ở hẳn là không ai biết mới đúng."

Thích An biết gói đồ này chính là lễ vật người bí ẩn kia đưa cô, nhưng không ngờ lại dùng cách này để đưa. Cô tạm thời không muốn đem chuyện Tỏa Hồn Thạch nói ra nên đúng là không cách nào giải thích tốt được. Nếu đã không giải thích được thì dứt khoát không nói gì, chỉ cười cười mang hộp chuyển phát nhanh về phòng.

Tùy Uyên giống như cảm giác được gì đó, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm di động dịch ra nhìn lướt qua cái hộp.

Thích An vào phòng bóc mở hộp, thấy đồ bên trong ngốc luôn. Đó là một quyển giấy nhớ màu hồng. Đúng, giống y xì mấy quyển vẫn hay bán ngoài hàng, thậm chí ngoài vỏ còn in hình heo Peppa các bạn nhỏ rất thích.

Thứ này... Thật sự thần kì như ông ta nói chứ?

Thích An ôm một vạn phần hoài nghi cầm lên lật hai cái, thấy trang đầu tiên có chữ viết: [Cách sử dụng: gấp thành hình động vật nhỏ để trong ba lô dự phòng. Khi dùng lấy máu ở đầu ngón áp út tích lên là có thể kích hoạt.]

"..." Thứ này cùng mấy cái pháp khí bắt quỷ mà cô biết thật đúng là khác xa. Nếu không phải ông ta nói mỗi lần sử dụng phải tiêu hao chấp niệm, cô hiện tại muốn thử xem cái này có phải để lừa cô không.

Cô tiện tay nhét vào dưới gối, ngồi ở mép giường cẩn thận hồi tưởng lại cuộc trò chuyện khi nãy. Khiến cô chú ý ngoài những việc có liên quan đến bố ra chính là Tỏa Hồn Thạch. Người đó nói Tỏa Hồn Thạch không chỉ có một viên, chẳng lẽ người theo dõi cô cũng có Tỏa Hồn Thạch? Kẻ đó có phải muốn cướp viên trên tay cô không?

Thích An đoán không ra, nhưng có thể xác định kẻ đó không có lòng tốt gì. Nếu không phải vì mục đích không thể cho ai biết, hắn hoàn toàn có thể trực tiếp liên hệ cô, cần gì bỏ tiền mua ảnh rồi cả theo dõi nữa. Tóm lại từ giờ trở đi cô cần hết sức cẩn thận. Ngay cả việc live stream... Tuy rằng dễ kiếm tiền nhưng cũng dễ dàng làm bại lộ vị trí của cô, nếu không hay là tạm thời không làm nữa?

Không, có lẽ nên làm mới đúng. Tình huống hiện nay địch trong tối ta ngoài sáng, cô chỉ có thể luôn luôn cẩn thận trốn tránh, nhưng lỡ như một lúc nào đó hắn tra ra thân phận cô thì sao? Đến lúc đó hắn có tới trước mặt cô cô cũng không biết, nếu thế thà tìm cơ hội dùng live stream dẫn dụ hắn ra, ít nhất nếu biết hắn là ai thì phòng bị cũng dễ hơn.

Nhưng làm vậy thì bằng lực lượng một mình cô là không đủ, rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người cô còn không biết, muốn dẫn ra hắn tốt nhất là mượn lực lượng của Trương Đông bọn họ. Mà muốn nhờ họ hỗ trợ, cô lại phải nói bí mật của Tỏa Hồn Thạch...

Chuyện này còn phải suy xét lại cẩn thận mới được.
Bình Luận (0)
Comment