Thấy Mùa Xuân

Chương 7


Gần thư viện thành phố có một cửa hàng KFC, Giang Độ rất ít khi ăn, lúc cầm tiền đi vào, trước quầy bán hàng có một người ngoại quốc đang đứng, da trăng trắng, lại có chút đỏ, râu dưới quai hàm rối rối loạn loạn, đang khoa tay múa chân ra dấu gì đó với người phục vụ.
Hiển nhiên, người phục vụ không hiểu tiếng anh, người ngoại quốc cũng không hiểu tiếng trung.
Giang Độ ngay lập tức nhớ tới kỳ nghỉ hè cùng Vương Kinh Kinh đi du lịch, cũng gặp được người ngoại quốc, mẹ Vương Kinh Kinh khuyến khích hai người đi lên, đẩy hai cô bé lên dùng tiếng anh bắt chuyện với người ta.
Kết quả tất nhiên là không ra gì, đến Vương Kinh Kinh cũng trốn, Giang Độ càng không dám lên trước mở lời.
Trước quầy bán hàng, người ngoại quốc vẫn đang nỗ lực giao tiếp với người phục vụ, Giang Độ nhìn hai cái, do dự không biết nên đổi sang quán khác không.

Cô thật sự sợ nhân viên nhìn thấy mình, dù sao thì trên người cũng đang mặc đồng phục Mai Trung, mọi người đều tự ngầm nhận Mai Trung toàn là học bá, nếu như gọi cô tới giúp đỡ thì tiêu chắc, cô mở không nổi miệng.
Người phục vụ cũng thật nhìn về phía cô một cái.
Giang Độ quay người đi luôn, vừa chột dạ vừa nóng ruột, "Rầm" một tiếng, người va mạnh vào cửa kính, trong cơn đau xen lẫn chóng mặt, cơn chóng mặt lại xen lẫn sự lúng túng bất lực.
Cô ngồi xổm xuống đất, lấy tay che đầu.
Nói một cách chính xác là người bên ngoài đẩy cửa vào, cô vừa đúng lúc đâm sầm vào.
"Thật xin lỗi." Dường như có bóng hình trước mắt, đi cùng hương hoa lan khô.
Giang Độ đầu ong ong, nhưng vẫn nghe ra được giọng nói quen thuộc ấy, cô đau đến nỗi nước mắt cứ thế rơi xuống, trên đầu nổi một cục u.
"Xin lỗi nhé, tôi không cố ý." Nguỵ Thanh Việt từ từ đỡ cô dậy, rồi lại cúi người nhặt cặp cô lên, tìm một vị trí ngồi.
Cậu thực ra cũng có chút ngạc nhiên, tết Trung thu cô bé này lại có thể một mình đến ăn KFC.
Hỏi phục vụ một ít đá lạnh, Nguỵ Thanh Việt đưa cho cô: "Một mình cậu có sao không? Ngồi một chút đi, nếu như vẫn không khoẻ thì tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Giang Độ đắp miếng đá lạnh, không lên tiếng, thật quá mất mặt rồi, nhưng cô không nghĩ rằng sẽ một lần nữa gặp được Nguỵ Thanh Việt ở đây, tết Trung thu đúng thật là một ngày lễ đẹp.

Đợi khi cô lặng lẽ ngước mắt lên, Nguỵ Thanh Việt đã tới quầy bán hàng gọi món rồi, cậu vô cùng tự nhiên dùng tiếng anh giao lưu với người ngoại quốc đang cần giúp đỡ ấy, hơn nữa cũng giúp luôn việc này.
"Đỡ hơn chưa?" Nguỵ Thanh Việt quay lại, đẩy đến trước mặt cô một núi đồ ăn xếp chồng như nhau, "Tôi không biết con gái các cậu thích ăn gì, gọi linh tinh đấy, bữa này tôi mời."
Nguỵ Thanh Việt tiêu tiền như nước, không có kế hoạch gì, cũng chưa từng hiểu thế nào là cần cù tiết kiệm.
Cậu nam sinh nghiêng người cúi xuống, không chút kiêng dè dỡ cánh tay đang che của Giang Độ ra, xem kĩ nói: "Trông không có vấn đề lớn, vẫn đau sao?"
Người này...!sao có thể tuỳ tiện thế, Giang Độ khó xử không cử động nổi, cũng không dám thở mạnh.
"Tôi có đem tiền rồi." Cô móc ra một cuộn tiền, muốn đưa Nguỵ Thanh Việt, Nguỵ Thanh Việt lại lắc đầu, "Coi như tôi nhận lỗi với cậu, ăn đi."
Nam sinh bưng phần của cậu tìm chỗ ngồi khác, lấy laptop ra, vừa ăn vừa sửa soạn, Giang Độ nhìn thấy biểu tượng của laptop, Apple đó.
Lúc đó phần lớn học sinh cấp ba còn chưa có được một cái điện thoại riêng, thỉnh thoảng có mang điện thoại cục gạch nhỏ cũng sẽ bị thầy chủ nhiệm tịch thu.
Nguỵ Thanh Việt ngồi thoải mái, chiếc chân dài cong cong vắt lên đầu gối chân kia, nửa người duỗi ra, tập trung lướt máy tính.
Cậu ăn cũng rất qua loa, má hơi phồng lên, Giang Độ lặng lẽ cắn nhỏ miếng hamburger, thỉnh thoảng giống như một tên trộm lén nhìn sang phía kia, rồi lại vội thu tầm mắt mình lại.
Đầu bị đập vẫn còn đau, nhưng Giang Độ dường như đã quên mất nỗi đau, tết Trung thu năm 2006 cô và Nguỵ Thanh Việt không chỉ một lần cùng xuất hiện ở một không gian, thư viện, quán KFC...!Cậu nam sinh vốn đẹp trai lại ưỡn người, cậu cụp mắt xuống, lông mi tạo thành bóng quạ trên mặt, trông rất kỳ lạ, Giang Độ cảm thấy trong lòng rộ lên niềm hân hoan nho nhỏ.
Chỉ ngay trong khoảnh khắc đó Giang Độ đột nhiên nảy ra ý nghĩ giữa mình và cậu ấy có phát sinh chút gì đó liên quan đến nhau.
Vốn dĩ cô vẫn chưa nhận lời Vương Kinh Kinh, cô không nói được như này có gì không tốt, nhưng cảm thấy chuyện này không ổn, cô không thể lừa dối Nguỵ Thanh Việt, ai cô cũng không muốn dối lừa, còn chưa kể là Nguỵ thanh Việt? Nguỵ Thanh Việt chỉ đáng giá mười quyển sách thôi sao? Không, cậu ấy là vô giá.
Cho dù cô cảm thấy ngay cả khi có viết thật nhiều thư tình, đến cuối cùng kết cục nhận lại cũng chỉ là đá chìm đáy biển, Giang Độ thậm chí hoài nghi Nguỵ Thanh Việt đã nhận được một bao tải thư tình rồi.
Đang lúc nghĩ ngợi lung tung, đôi mắt đằng sau máy tính vô tình nhướng lên, đối diện với ánh mắt cố ý của Giang Độ, khẽ chạm nhẹ, nam sinh rất nhanh lại cúi đầu xuống, đó chỉ là một giây ngẫu hứng trong quá trình suy nghĩ của cậu.
Giang Độ lại bị doạ một phát, rất nhanh trong lòng trào ra một cảm giác mất mát sâu sắc.
Nguỵ Thanh Việt ở trường là người đứng nhất lại cá tính nhất, danh bất hư truyền, cậu luôn có thái độ làm việc đâu vào đấy, dường như không ai có thể làm phiền cậu.


Thật không biết được khi lớn lên Nguỵ Thanh Việt sẽ làm gì.
Giang Độ không đầu không đuôi nghĩ tới cái này, chấm sốt cà chua lên cổ tay.
Nhưng mà tại sao cậu ấy tết Trung thu không về nhà ăn cơm nhỉ? Thật khiến người khác không hiểu nổi.
Ngoài cửa sổ cây ngô đồng xanh vàng xen kẽ, nhìn lên nữa là khoảng không giữa những cành lá được chia nhỏ thành nhiều mảnh trời xanh mong manh, lại một mùa hạ nữa qua đi rồi, Giang Độ thầm nghĩ, đồ ăn trong tay ăn rất chậm.
"Bạn học, giúp tôi nhìn chỗ đồ kia, tôi đi vệ sinh chút." Nguỵ Thanh Việt không biết từ lúc nào đi đến bên cạnh, Giang Độ quay đầu, thu lại ánh mắt đang nhìn ra cửa sổ.
Cô vội vàng nói "Được."
Nguỵ Thanh Việt thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, tên cậu là gì?"
Cậu ấy cuối cùng cũng hỏi tên mình rồi, Giang Độ không nói gì, mà lấy từ trong cặp ra giấy bút, giống như đang chấp hành một nghi lễ trang trọng nào đó, viết xuống hai chữ, khẽ nói: "Tớ tên như này."
"Giang Độ?" Nguỵ Thanh Việt đọc nó ra, nhướng mày nhìn cô.
Dường như hai chữ này có đem theo một loại ma lực thần bí, từ miệng cậu ấy nói ra, giống như một loại ân sủng nào đó, chóp mũi Giang Độ thấm chút mồ hôi, cuối cùng thì cậu ấy cũng biết tên mình rồi.
Trên bàn, đồ dùng của nam sinh rơi tán loạn, cây bút nằm im lặng, máy tính vẫn còn sáng, còn có cả chiếc túi đeo bị vứt bừa bãi dưới đất.
Giang Độ không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đồ, mỗi một ánh mắt đều có vẻ trân quý.
Đợi Nguỵ Thanh Việt đi ra, nhìn thấy hình ảnh nữ sinh ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp, giống như người lính đang canh gác.
Cậu không nhịn được cười cười, nói với Giang Độ tiếng cảm ơn, xoay người ngồi lại chỗ, không biết đang bận cái gì.
Thời gian trôi qua từng giây, Giang Độ phát hiện Nguỵ Thanh Việt không có ý muốn rời đi, cậu không ngẩng lên nhiều, thỉnh thoảng cậu nhắm mắt và xoa xoa huyệt thái dương.
Rất nhanh Giang Độ đã nằm dài ra bàn ngủ rồi, thư viện hai rưỡi mở cửa, cô phải nghỉ trưa ở KFC một lúc.
Trong cặp sách đặt một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ.

Vì thế lúc đồng hồ báo thức kêu, Giang Độ tưởng như đang ở nhà, lẩm bẩm gọi một tiếng "Bà ngoại", mở mắt ra, tiêu tốn mất mấy giây mới nhận ra mình đang ở đâu, nữ sinh mới bật dậy, nửa mặt toàn những vết đỏ.
Vừa mới tỉnh táo được chút, phản ứng đầu tiên chính là nhìn sang chỗ ngồi Nguỵ Thanh Việt, nam sinh vừa hay đang thu dọn đồ đạc, dường như nhận ra được ánh mắt cô, cậu ngẩng mặt lên, đối diện với cô nữ sinh mơ màng buồn ngủ, cả khuôn mặt biểu cảm ngơ ngác, cậu cười cười.
Khoảnh khắc này lại khiến Giang Độ hoảng loạn, không nhận thức được nặn ra một nụ cười cứng nhắc.
Thì ra kế hoạch của hai người thống nhất một cách đáng ngạc nhiên, trước sau ra cửa, vẫn là đi thẳng tới thư viện.
Trước sau đi qua đèn giao thông, trước sau đi qua góc phố, Giang Độ có thể rất nhìn thấy bóng lưng Nguỵ Thanh Việt.

Có lúc giữa cả hai cách nhau vài người, chỉ nháy mắt bóng hình nam sinh lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác này giống như một bộ phim không lời.
Nam sinh rất nhanh nhận ra cô và cậu đi cùng một hướng, hiển nhiên là cậu cũng rất ngạc nhiên: "Cậu không về nhà?"
Không nghĩ rằng cậu sẽ chủ động hỏi, gió thổi qua, tóc Giang Độ bị thổi đến loạn xạ, vốn dĩ cô muốn nói rằng "Bài tập chưa làm xong", nhưng lời đến cửa miệng rồi không biết tại làm sao, kì kì lạ lạ biến thành câu hỏi ngược: "Cậu thì sao?"
Đợi ý thức được rồi, Giang Độ vội vàng cứu vãn: "A, không phải....!tôi, tôi vẫn chưa viết xong bài tập, tôi cảm thấy không khí thư viện cũng tốt."
Nguỵ Thanh Việt gật gật đầu, mà không hề trả lời câu hỏi của cô "Cậu thì sao?", cậu khoác túi đen lên, yên lặng đợi thư viện mở cửa.
Dưới ánh sáng độ bóng của mái tóc nam sinh rất đẹp, lấp lánh trong ánh sáng mùa thu.
Giang Độ chỉ nhanh chóng liếc một cái, tuy có chút ngại ngùng nhưng trên đầu trời rất xanh, gió cũng rất to, thế giới với trước đây không có chút khác biệt nào, nhưng khác biệt lại rất lớn, Giang Độ cảm thấy không biết nên yêu thế giới này như nào mới tốt.
Thân là một con người, sống như thế này thật tuyệt vời, khoé miệng của nữ sinh cuối cùng cong lên lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Cô thật sự muốn lần nữa biểu đạt sự áy náy vì lần trước nôn lên người cậu, chỉ là có vài lời ấp ủ đi ấp ủ lại, thấy sắp mất đi cơ hội nói ra.
"Nguỵ Thanh Việt." Giang Độ ngay lúc cậu sắp đi vào cửa, bỗng nhiên gọi về hướng cậu, giống như tên của cậu có thể tạo thành một thế giới thần bí kì diệu vậy.
Nam sinh nghe thấy rồi, quay người lại, để người phía sau đi vào trước, đứng sang bên góc, nhìn cô thăm dò: "Chuyện gì?"
Giang Độ đè nén nỗi căng thẳng đang nhảy dựng lên, cố hết sức giả vờ bình tĩnh: "Lần trước, nôn lên người cậu thực sự rất xin lỗi."
Nguỵ Thanh Việt hoàn toàn không coi việc đó làm to lắm, nhưng nhớ lại chút gì đó, cười rồi, không nhịn được trêu chọc cô: "Đổ cả bịch bột giặt vào hả?"
Giang Độ khó hiểu nhìn cậu: "Cái gì?"
"Biết sớm đã không để cậu giặt rồi, tôi phải vò lại mười mấy lần." Nguỵ Thanh Việt nói.

Giang Độ cuối cùng hiểu được cậu ám chỉ cái gì rồi, cả mặt xấu hổ, có chút ngượng ngùng nắm chặt góc áo: "Tôi không thể giặt sạch được, làm đến cuối cùng quả thực không còn sức lực nữa, thật lòng xin lỗi."
Nguỵ Thanh Việt cười cười lắc đầu: "Vào trong đi."
"Vậy cậu giận tôi sao?" Giang Độ nhỏ giọng hỏi.
Nguỵ Thanh Việt trông như không hiểu được mạch não của cô, nói "Có phải chuyện gì to tát đâu."
"Nhưng cậu lúc đó trông rất tức giận."
"Tâm trạng không tốt." Nguỵ Thanh Việt trả lời hời hợt.
Giang Độ ngẩn người.

Còn như tại sao tâm trạng không tốt, Nguỵ Thanh Việt rõ ràng không muốn nói, hai người đi vào thư viện.
Một buổi chiều qua đi rất nhanh, Giang Độ làm xong đề thi, chạy tới giá sách đọc tạp chí.

Qua khe hở có thể thấy bóng hình Nguỵ Thanh Việt ngồi đó học, chỉ đơn thuần thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc trộm một cái cô cũng đã rất vui rồi.
Cho đến tận lúc đóng cửa, mọi người lần lượt rời đi, Giang Độ và Nguỵ Thanh Việt đều nán lại đến phút cuối cùng, cô không biết vì sao cậu nán lại lâu vậy, nhưng biết rằng bản thân vì cậu, không nỡ rời, cơ hội như thế này vô cùng quý giá, mà lần tiếp theo gặp nhau không biết là bao giờ.
Cô sớm đã dùng chiếc cục gạch cũ nhắn tin cho dì họ, bản thân sẽ về muộn chút.
Vừa cất tạp chí về chỗ cũ, Nguỵ Thanh Việt cũng lại gần trả tập san, cậu rất tự nhiên hỏi: "Vẫn không về nhà?"
Giang Độ ngập ngừng trả lời một tiếng, sau đó hỏi: "Cậu phải về rồi à?"
Nguỵ Thanh Việt giễu cợt: "Không về, đi net."
Giang Độ quả nhiên mở to mắt, cảnh tượng nhìn thấy trong kỳ nghỉ hè nhảy vọt lên tâm trí, hai người đối mặt nhìn nhau, Nguỵ Thanh Việt dường như có thuật đọc tâm, trông như hoàn toàn hiểu cô đang nghĩ gì.
Nhưng mà giây sau nữ sinh lại cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói với cậu: "Thật ra, tôi cũng không muốn về nhà.".

Bình Luận (0)
Comment