Thấy Mùa Xuân

Chương 8


Nói xong, Giang Độ mím môi ngẩng đầu.
Thật kì lạ, trong tích tắc ánh mắt hai người giao nhau, dường như họ ngửi thấy một loại hơi thở giống nhau một cách kỳ lạ, ít nhất thì đối với Nguỵ Thanh Việt, cậu nhận thức được điều gì đó, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nhạt:
"Buổi tối thư viện không có người, có chỗ nào đi không?"
Giang Độ gật đầu: "Tôi đến nhà dì họ." Tim cô đập thình thịch, không hiểu tại sao, biết là không lịch sự nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, "Sao cậu không về nhà?"
Nguỵ Thanh Việt nhìn cô chằm chằm, nhìn đến nỗi cô sợ hãi, cậu từ từ mở miệng, không biết là cười lạnh, hay cười khổ.
"Không phải cậu thấy rồi sao?" Cậu khéo léo tránh né, trả lại sự khó xử cho Giang Độ, Giang Độ cắn môi, giống như bản thân nhìn thấy cảnh khó xử của người khác mà còn khó xử hơn cả họ.
Khi cùng nhau đến thư viện, hoàng hôn vừa đẹp, chạng vạng tối đầu thu, làn gió mát như thói quen, trong không gian nhà cao tầng, mặt trời màu máu đang lặn dần xuống, giống như đoá hoa hồng cam tròn.
Mọi người đều có nơi bản thân phải đến, giống như chim phân luồng.
Giang Độ siết chặt cặp, cô phải làm gì đó, ngày hôm nay sắp qua rồi, không hẹn mà gặp, giống như một món quà bất ngờ trong cuộc sống, mỗi khi căng thẳng cô lại muốn buộc giây dày, cô cố kìm lại run run nói với Nguỵ Thanh Việt:
"Nguỵ Thanh Việt, tớ có thể hỏi cậu bài này không? Câu cuối cùng của đề thi tớ không giải được."
Nói xong liền vội vã di dời ánh mắt, cô biết rằng yêu cầu này đến vừa đột ngột lại còn vô lý, sớm sủa thì không hỏi? Người ra sắp đi rồi mới nói.
Nguỵ Thanh Việt quả nhiên do dự một lúc, nhưng vẫn nói "Được."
Mọi người tan ra rất nhanh, không còn ai ở lại, nam sinh vô cùng tuỳ ý, vứt túi đeo, ngồi ở bậc thang.

Giang Độ thấy vậy vội vàng lấy đề thi và bút ra, tay run cầm cập không khống chế được, bút lăn ra rất xa, vẫn là Nguỵ Thanh Việt nhặt bút lại.
Cô cảm thấy trên đất khá bẩn, nhưng cũng không nghĩ nhiều vậy, ngồi xuống bên cạnh, không gần không xa.

Giang Độ cảm thấy hít thở biến thành một việc rất xa xỉ.

"Đơn giản như vậy cũng không biết?" Nguỵ Thanh Việt cười một tiếng, lấy bút của cô, đặt một quyển sách trên đầu gối lót bài thi.
Giang Độ gật đầu xấu hổ.
Cậu quả thực không phải người kiên nhẫn gì, chữ xấu như gà bới, viết từng bước giải đề lên tờ nháp ở sổ của cô rất nhanh, tốc độ nói cũng nhanh, xong lại hỏi cô: "Hiểu chưa?"
Hiểu mới lạ đó, nhưng không sao, trên nhật ký đã lưu lại nét bút của cậu, cậu đem bút trả lại, bên trên vẫn còn sót lại nhiệt độ bàn tay, Giang Độ căm ghét thời gian trôi qua, biết rằng nhiệt độ hơi ấm này có lẽ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này trong vài giây nữa, cô chỉ có được vài giây ngắn ngủi này.
Vì vậy cô nắm thật chặt, nắm trong vô vọng, nói với Nguỵ Thanh Việt cô hiểu rồi.
"Thành tích cậu tốt thật", lời nói không mất tiền mua, Giang Độ khen cũng chẳng có gì mới mẻ, sau đó như vô tình nói ra: "Cậu nhất định sẽ thi những trường như Bắc Đại Thanh Hoa nhỉ?"
"Tôi sẽ du học", Khi nói đến tương lai, vẻ mặt Nguỵ Thanh Việt có một loại hàm ý mà Giang Độ không hiểu được, ánh chiều chiếu cam đỏ nửa khuôn mặt cậu, đem theo một sự bùng phát xa lạ, "Không ở trong nước học đại học."
Trái tim Giang Độ đột nhiên như máy bay rơi tự do.
Mặc dù cô biết rằng bầu trời kiêu hãnh trước mặt dù học ở đâu cũng chẳng liên quan đến cô, nhưng khoảnh khắc cậu nói sẽ đi du học, Giang Độ vẫn rất muốn khóc, giống như lời vừa nói ra đã cách xa như sông như núi, đời này không gặp lại nữa.
Cô không biết trả lời Nguỵ Thanh Việt như thế nào, ngấp ngứng hồi lâu, nói ra câu: "Thế cũng tốt."
"Đi thôi." Nguỵ Thanh Việt vỗ vỗ quần áo, đeo túi lên, coi như làm động tác chào tạm biệt với Giang Độ.
Giang Độ bất động, cô cười ngượng: "Tạm biệt."
"Cậu vẫn không đi?" Nguỵ Thanh Việt hơi ngạc nhiên khi thấy cô vẫn ở im tại chỗ, cậu nhướng mày nhìn cô, nữ sinh nho nhã yếu đuối, màu da trong suốt long lanh, như mây trắng trùng trùng, nam sinh bỗng nhiên nhận thức được cô bạn này thì ra sinh ra đã trắng như vậy, cậu trước giờ vẫn luôn thấy rằng tất cả nữ sinh đều có cùng một vẻ mặt, đều giống nhau.
"Tôi đợi trăng lên mới về." Giang Độ nhẹ nhàng trả lời, tâm tư thầm thầm bí bí, không nói rõ được.
Nguỵ Thanh Việt cảm thấy cô nói chuyện rất có ý tứ, khi mặt trăng lên...!Cậu trước giờ chưa từng chú ý đến mặt trăng hay gì, Trung thu với cậu mà nói là sự lặp lại của hôm qua và sự tái hiện của ngày mai, không có chỗ nào đặc biệt cả.
Trầm ngâm mấy giây, cậu gật đầu, rất nhanh biến mất trong biển người.

Vốn dĩ hai người lần này chỉ tính là vô tình gặp gỡ, cũng không thể vô tình gặp lần nữa, cho dù đã quen biết nhau, Giang Độ nhìn bóng lưng Nguỵ Thanh Việt nghĩ ngợi lung tung.
Gió đêm nổi lên, thổi đến làn da hơi lạnh, Giang Độ chợt nhận ra đứng đây một mình đợi trăng lên rất cô đơn, trong tim trống vắng, cho dù đêm nay cùng đón Trung thu với ông bà ngoại, cô tin rằng đợi đến khi cô nhìn thấy ánh trăng tròn vành vạnh kia vẫn sẽ thấy cảm giác cô đơn này, trước giờ chưa từng có, mới lạ, một thế giới hoàn toàn xa lạ, như thể chỉ có mình cô lẻ loi trơ trọi.

Tết Trung thu qua đi, Giang Độ trở lại trường học, chuyện đầu tiên phải làm là mua giấy viết thư.

Cửa tiệm trước cổng trường có rất nhiều, các bạn nữ thích nhất là đi thành nhóm ba nhóm năm nhặt các poster, nhãn dán minh tinh, chọn những quyển sổ, giấy viết thư xinh đẹp.

Ngoài việc này Vương Kinh Kinh còn rất mê các gian hàng dán ảnh, kéo theo Giang Độ vào gian chụp ảnh chật chội chọn mấy khung ảnh sặc sỡ, sau đó bĩu môi, chỉ Giang Độ phải làm như thế nào tạo dáng ra sao, Giang Độ không làm được mấy biểu cảm như vậy, cô luôn bị Vương Kinh Kinh trách là người gỗ.
Giấy viết thư màu mè quá rồi, Giang Độ chọn loại giản dị mộc mạc hơn, mà Vương Kinh Kinh đã chọn được những hình dán tự cô cho rằng đẹp nhất, chuẩn bị tặng cùng thư tình.
"Cậu xem mấy tấm này đẹp không? Tiêu chuẩn tớ cũng cao đó." Vương Kinh Kinh rất tự luyến nhìn vào đống hình dán, cô giục Giang Độ, "Phải nhanh chút, lại sắp nghỉ lễ Quốc Khánh rồi."
Phía sau Lâm Hải Dương nhoi đầu, cười khinh nói: "Tớ nghe hết rồi nhé, các cậu định viết thư tình!"
Mặt Giang Độ đột nhiên đỏ bừng.
Vương Kinh Kinh chìa tay đánh cậu, ra tay rất nặng, Lâm Hải Dương nghiêng đầu tránh đi, cười không ngớt, nhìn Vương Kinh Kinh nói: "Tớ nói với cậu, số người si mê Nguỵ Thanh Việt cũng khoảng luỹ thừa bậc N của cậu, đừng làm mấy chuyện phí công tốn sức nữa."
"Liên quan gì đến cậu, bà đây tự nguyện theo đuổi!" Vương Kinh Kinh nói chuyện với nam sinh thường không kiêng nể gì, nhưng nếu như gặp phải một người đẹp trai, cô sẽ tiết chế lại chút, cố gắng khiến bản thân thuỳ mị nết na, không doạ sợ người ta.
"Cậu nghĩ cậu so được với Trương Hiểu Tường sao?" Lâm Hải Dương tán dóc như con gái, cố ý ép giọng trầm xuống, liếc về phía lớp phó học tập Trương Hiểu Tường, "Trương Hiểu Tường còn không theo đuổi được Nguỵ Thanh Việt, thành tích cô ấy tốt như thế, gia đình lại có tiền, con người ấy à, lớn lên trông không xinh nhưng cũng phải có nét riêng chứ."
Vương Kinh Kinh kinh ngạc nhìn Lâm Hải Dương: "Cậu ấy cũng theo đuổi Nguỵ Thanh Việt? Sao cậu biết?"
"Mai Trung làm gì có chuyện gì tớ không biết!"
"Cậu cứ chém đi!"
Giang Độ âm thầm nghe hai người đấu khẩu, chân tay cứng đờ, nhưng cô che giấu rất giỏi, giả vờ không có hứng thú với mấy chuyện tầm phào này, cúi đầu đọc sách.

Nhưng mà cô nhận thức được rõ rằng, thì ra bản thân cũng có mặt tối, Trương Hiểu Tường giỏi giang như thế cũng không theo đuổi được, vậy thì mắt nhìn cậu ấy chắc hẳn rất cao nhỉ.


Như thế cũng tốt, mọi người đều chỉ đơn giản thích thầm cậu.
Giang Độ bị những suy nghĩ thầm kín của bản thân doạ một phen, cô cảm thấy bản thân hẹp hòi rồi, như thể bỉ ổi đến nỗi không thể cho người khác biết vậy.
Lá thư đầu tiên, viết hết hai bản nháp, cuối cùng cũng không viết được gì đặc biệt, Vương Kinh Kinh xem rồi có chút thất vọng, cô nói: "Giang Độ, cậu viết nhạt quá, Nguỵ Thanh Việt sẽ không hiểu được trái tim nồng cháy và tình cảm phun trào như núi lửa của tớ."
Giang Độ biết Vương Kinh Kinh là kiểu người vui tươi, cô ấy luôn như thế, ồn ào náo nhiệt, hở tí là lại nói thích ai thích ai, ở trong sân trường nhìn thấy một bóng lưng cũng có thể thành nhất kiến chung tình.

Chỉ là cô thường không nhiệt tình quá ba phút, bị từ chối cũng không cảm thấy mất mặt, lại hihi haha như cũ.
"Lần đầu tiên như vậy không hay lắm, làm như cậu nói tớ thấy lố quá." Giang Độ nghiêm túc phân tích cho cô nghe, cô cũng hiểu rõ Vương Kinh Kinh chỉ là cứng mồm cứng miệng, thật ra cô không để tâm đến thế, dù sao thì Vương Kinh Kinh sau khi nghỉ tết Trung thu quay lại, sự nhiệt tình cũng sắp mất rồi, nếu không phải vì Giang Độ nhắc lại Vương Kinh Kinh đã sớm quên rằng mình muốn theo đuổi Nguỵ Thanh Việt.
Ở đây có chút tâm tư nhỏ của cô.
Nhưng cô lại không dám nghĩ quá nhiều đến chuyện này, thay vì nói là thư tình, càng giống như tự nói tự thoại.

Thầy Hứa đã thông báo với mọi người nghỉ lễ Quốc Khánh quay lại sẽ có kì thi tháng đầu tiên, nghĩ chắc là cả kì nghỉ mọi người đều nỗ lực chuẩn bị, tuy rằng trên miệng vẫn cứ hò hét "Tớ chỉ chơi, không học hành gì", kiểu như này ngàn vạn lần không thể tin được.
Lâm Hải Dương nhắc nhở Vương Kinh Kinh phải chuẩn bị sẵn cho việc thư chìm xuống biển biệt tăm biệt tích.

Có chuyển thư, Nguỵ Thanh Việt nhận được thư tình, nhìn cũng không nhìn đều vứt hết vào thùng rác, trong thùng rác tràn ngập những trái tim tan vỡ các thiếu nữ.
Không sao cả.

Phản ứng đầu tiên của Giang Độ chính là thế này, cô sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý bi thương nhất rồi.
Nhưng nếu như Lâm Hải Dương đã biết rồi, Vương Kinh Kinh liền nhờ Lâm Hải Dương đi đưa thư hộ, đợi người trở về cô kích động kéo lấy tay nam sinh hỏi: "Thế nào, thế nào?"
"Không có chút phản ứng gì, một chữ cũng không nói."
"Cậu thấy cậu ấy vứt vào thùng rác không?"
"Không, cậu ấy vào lớp rồi, nhưng sau này có vứt không thì tớ không biết nhé!"

Giang Độ cẩn thận nghe kĩ cuộc đối thoại, trong lòng sóng từng cơn dâng lên hạ xuống, trên mặt lại là biểu cảm bình tĩnh, lấy cây thầu dầu ung dung lau bàn đến sáng loáng.
Trường học thích trồng hoa hồng, hồng phấn, vàng, trắng, chỉ riêng màu đỏ giống như khóm lửa xinh đẹp, phản chiếu trong mắt như người nào đó chói loá, vẫn luôn toả sáng khắp nơi.
Trước khi nghỉ, thầy Hứa lại nhấn mạnh về chuyện khai giảng có kì thi tháng, nói xong cho mọi người tự học.

Không hiểu như nào, có người ngẩng đầu lên, nói không cần thi cũng biết hạng nhất không phải Nguỵ Thanh Việt, mà là Trương Hiểu Tường, hai người họ lúc đầu đều tốt nghiệp từ trường cấp hai tốt nhất, dùng thành tích thi cấp ba cao nhất vào đây.
Trương Hiểu Tường đã quá quen với kiểu thảo luận này, cô khiêm tốn lắc đầu: "Mai Trung còn nhiều nhân tài ẩn nấp, không chắc đâu."
Trường cấp hai cô tốt, thi vào Mai Trung nhiều người, vậy nên trong lớp luôn có bạn học cũ, mọi người đều quen biết nhau nên nói chuyện rất thản nhiên.
Kì lạ thật, Giang Độ trước đây không quan sát Trương Hiểu Tường lắm, nhưng từ khi nghe được mấy câu của Lâm Hải Dương, không hiểu sao cô không nhịn được nhìn cách ăn mặc của Trương Hiểu Tường, quan sát ánh mắt giọng điệu khi cô nói chuyện, lại thường thấy cô tích cực tham gia các hoạt động lớp, cởi mở nhiệt tình lại độ lượng rộng rãi.
Tất cả những điều này đều khiến Giang Độ có một loại tự ti không nói rõ được.
"Haiz, cho dù Nguỵ Thanh Việt đứng nhất cũng không có sao, cậu ấy sắp đi du học rồi, nói trắng ra cũng không chiếm bất cứ vị trí cạnh tranh nào." Có bạn nam nói một cách hàm ý, Trương Hiểu Tường cười nhẹ, coi như đồng tình.
Giang Độ nghe vô cùng rõ ràng.
Thì ra vẫn còn người khác biết cậu sắp du học.

Cô vốn tưởng rằng không có ai biết, cô còn đem chuyện này như bí mật ôm khư khư trong lòng, nhất định không tuỳ tiện nói ra, mặc dù Nguỵ Thanh Việt cũng chẳng yêu cầu gì cô.
Lại một lời thất vọng khó nói đổ ập vào tim.
Mọi người cười nói thoải mái thảo luận về Nguỵ Thanh Việt, cô không thể, cô tưởng rằng lần vô tình gặp đó khiến bản thân có được chút gì đó độc nhất, ví dụ như hơi ấm của cậu, ví dụ như dự định ra nước ngoài của cậu.

Nhưng thực không phải vậy, tất cả mọi thứ về cậu, trước giờ đều có thể bị người khác mang ra bàn tán ở Mai Trung.
Trước khi nghỉ một ngày, cô không đợi được thư hồi âm của Nguỵ Thanh Việt, tất nhiên là không có rồi.

Nhưng hôm đó hoàng hôn rất đẹp, bầu trời xa xăm, Giang Độ đứng một mình ngoài hành lang phòng học ngẩn ngơ ngắm ánh ráng chiều rất lâu rồi mới về nhà..

Bình Luận (0)
Comment