Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102.

Chương 102. - Chương 102. -

Thứ xông lên cuối cùng là hai sư đồng và bốn con sư tử kia.

Chúng nó không giống như lũ người giấy kia. Hai sư đồng nhảy lên, nó muốn nhảy lên nóc xe chúng tôi, kết quả đã biến thành một đám lớn trên không trung. Bốn con sư tử hung mãnh vô dịch, chúng nó mang theo lửa trên mình xông đến trước xe, đâm vào khoang xe chúng tôi,

Chiếc xe bị đâm nên rung lắc không ngừng nhưng rất nhanh sau đó đã đứng yên trở lại, chúng nó đã hóa thành tro bụi ở bên ngoài cửa xe.

Khả Nhi mặt mày biến sắc, trắng bệch, căng thẳng nhìn ra bên ngoài, nuốt nước bọt không ngừng.

“Ổn rồi, không sao rồi.” Tôi an ủi cô.

Cô chỉ ra bên ngoài: “Đội nhạc ấy, chúng vẫn chưa rời đi.”

Tôi quay đầu lại nhìn, đúng vậy, đội nhạc người giấy đứng ở phía xa, vô cảm nhìn chúng tôi, dường như chúng đang do dự có nên tiến về đây không.

Cho đến lúc này chúng tôi mới nhìn rõ khuôn mặt chúng.

Khuôn mặt làm bằng giấy trắng, con mắt đen sì, trên mặt có hai chấm son đỏ, giống hệt như cương thi ướp thủy ngân. Dưới ánh trăng, nhìn thấy chúng nó vô cùng thê thảm, vô cùng rợn người.

“Không phải sợ, chúng nó sẽ không lại đây đâu.” Tôi nói với Khả Nhi: “Bọn người giấy này là yểm linh mà trấn vậy biến ra, đội nhạc này là đội đi đầu của yểm linh, chúng nó còn phải cúng tế sư tử đen nên sẽ không tìm đến cái chết giống như lũ người giấy lúc nãy đâu.”

“Yểm linh?” Cô ngây ra: “Yểm linh là gì?”

“Yểm linh là linh thể mà trấn vật hình thành, nó còn hung mãnh hơn quỷ rất nhiều.” Tôi chỉ ra đội nhạc người giấy ở bên ngoài: “Lũ người giấy này có lẽ là làm nền cho trấn vật ở dưới đất kia, chúng nó chỉ cần ở đó, khua chiêng gõ trống. Đám người giấy bị đốt cháy lúc nãy vẫn có thể tập trung lại. Yểm linh gần như cố chấp tiến hành nhiệm vụ của mình, bọn chúng có việc quan trọng hơn để làm, vì thế sẽ không liều mạng với chúng ta đâu. Hơn nữa, cho dù có liều mạng thì chúng cũng qua không nổi.”

Đội nhạc người giấy nhìn chúng tôi một lúc rồi tiếp tục khua chiêng gõ trống, quay người đi về phía lầu chính. Tiếng chiêng trống vừa nổi lên thì tro bụi trên nền đất liền biến mất, tử đồng, sư tử và đám người giấy ca múa hiển hiện trở lại giống như trò ảo thuật, rồi đi theo đội nhạc người giấy.

Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, cô đã yên tâm, vặn chai nước đưa cho tôi.

Tôi ngửa cổ uống một hơi hết nửa chai.

Cô đón lấy rồi uống hết phần còn lại.

Một lúc lâu sau chúng tôi mới định thần lại.

“Thiếu gia, con sư tử đen đó có phải là trấn vật ở dưới đất không?” Cô hỏi.

Tôi gật gật đầu: “Đúng.”

“Rốt cuộc nó là thứ gì?” Cô tò mò.

Tôi nhìn cô rồi cười bất lực: “Tôi cũng không biết... nói thật đấy, trấn vật to như vậy, quả là rất hiếm thấy...”

Khả Nhi rất lo lắng: “Nếu như không xử lý được nó, liệu có xảy ra chuyện không?”

“Có.” Tôi khẳng định: “Bây giờ nó chỉ có hình nhưng chưa có sức mạnh, một khi để đám người giấy kia cúng tế thêm mấy ngày nữa thì linh thể của nó sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, không ai có thể biết nó có thể gây ra chuyện gì.”

“Vậy phải làm sao?” Cô nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ rồi nhìn cô: “Hôm qua sau khi nó xuất hiện, nó đã nhìn trộm chúng ta qua cửa sổ xe, tôi vừa chạy ra ngoài thì nó bị dọa chạy mất, tôi không muốn cậu sợ nên không nói ra. Nếu như mục tiêu của nó là chúng ta, vậy hôm nay chúng ta không có trong xe thì nó lại qua đây làm gì?

Mắt Khả Nhi lóe sáng: “Vậy có thể nói là mục tiêu của nó là ở trên xe, nhưng không phải chúng ta...”

Tôi thở dài một hơi, nhìn ra đằng trước: “Không phải chúng ta thì có thể là gì chứ...”

Khả Nhi suy nghĩ, nhìn xung quanh, nghi hoặc: “Lẽ nào trên xe của chúng ta có vật gì đáng giá? Tôi chỉ nghe nói sư tử tìm tú cầu, chưa từng nghe nói nó thích của quý...”

“Tú cầu...” Tôi bỗng nhiên nhớ ra, đứng dậy đi ra phía sau, mở chiếc túi của mình, lấy ra viên trân châu mà Mạnh Tiểu Nham tặng tôi.

Khả Nhi bước đến, sững lại: “Mẹ kiếp... đây là bảo bối gì vậy!”

Tôi đưa viên trân châu ra trước mặt cô: “Tú cầu...”

Khả Nhi hiểu ra.

“Đây là trân châu Nam Hải thượng đẳng, hơn nữa vừa nhìn là biết là vật cổ, đây là bảo bối cực kỳ quý giá.” Khả Nhi nhìn tôi: “Con sư tử đen đó coi nó là tú cầu?”

“Chưa chắc nó đã coi đấy là tú cầu.” Tôi nói: “Đây là vật tín định tình mà Đường Lý Hậu Chủ tặng Tiểu Chu Hậu năm đó, con sư tử đen đã ngửi thấy bảo khí của vật này nên nó mới qua đây. Xem ra con sư tử này rất thích bảo châu.”

“Nó tự cho mình là rồng chắc?” Khả Nhi nghi hoặc.

“Không rõ, có điều nó thực sự có hứng thú với viên bảo châu này.” Tôi thu lại viên trân châu rồi cười bất lực: “Đây là mấy ngày trước tôi làm việc ở Ninh Châu, siêu độ cho một Giác Nhi có tiếng thời Dân Quốc, cô ta đã tặng tôi thứ này, vốn muốn tặng cho Tiểu Quân nhưng sau khi Tiểu Quân nói cho tôi biết lai lịch của món đồ này thì tôi mới biết nó không cát lợi, vậy nên thôi. Cũng định mang về Thượng Kinh nhờ lão Triệu tìm người mua rồi bán nó đi, thật không ngờ lại bị con sư tử này ngắm trúng.”

Bình Luận (0)
Comment