Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 103 - Chương 103. Con Nghê

Chương 103. Con Nghê Chương 103. Con Nghê

“Tiểu Quân?” Khả Nhi cười đểu: “Thiếu gia, cậu và Quách Thần Quân... ở bên nhau rồi à?”

Tôi đỏ mặt, lặng lẽ gật đầu.

Khả Nhi nhếch môi cười, rồi cô nói với giọng đầy nuối tiếc: “Được rồi, đã bị Quân tiểu thư nhanh chân nẫng tay trên, vậy thì bổn cung đành chịu đau dứt áo ra đi. Hai người sống bên nhau cho thật tốt, đừng quan tâm tới ta, để ta cô độc tới già đi... aizzz...”

Cô thở dài một cách khoa trương.

Tôi cười hì hì: “Được rồi đó! Cậu có chuyện gì à?”

“Tôi thất tình rồi.” Cô nghiêm túc nhìn tôi: “Tôi đã từng nói tôi yêu cậu, cậu không nhớ à?”

Tôi không cười nữa: “Cậu... nghiêm túc chứ?”

Cô cười hì hì: “Trêu cậu đấy! Tôi yêu cậu nhưng không phải loại tình yêu đó. Tôi biết rõ bản thân mà, người con trai như cậu muốn tìm bạn gái thì nhất định phải thuộc cấp nữ thần. Một đứa con gái thô tục như tôi thì làm sao có được cậu chứ? Ha ha ha... đùa cho vui thôi, nhìn cậu nghiêm túc thế...”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

“Tiếp theo nói đến viên trân châu này đi.” Cô cầm viên trân châu lên chăm chú nhìn, nghiêm túc nói với tôi: “Thiếu gia, tôi chân thành kiến nghị cậu nhất định giữ lại bảo bối này, nhất định đừng bán đi.”

“Tại sao?” Tôi không hiểu.

“Thứ này vô cùng giá trị, nhưng giá cao không có chỗ tiêu thụ.” Cô nói: “Người biết giá trị của món hàng thì không mua được mà kẻ mua được chưa chắc đã tin lai lịch của nó. Nếu như vẫn muốn bán đi thì nhiều nhất chỉ có giá hơn một triệu tệ. Hơn nữa đây là kỷ niệm mà vị Giác Nhi đó tặng cho cậu, cậu không thể tặng cho bạn gái, vậy thì cất ở trong nhà mình là được. Nếu bán rẻ như vậy thì thật đáng tiếc. Cậu thấy sao?”

Tôi suy nghĩ: “Cậu nói có lý, được, vậy tôi sẽ giữ lại.”

Cô ấy cười: “Như vậy là đúng đấy!”

Tôi đón lấy viên trân châu, cẩn thận cất đi.

Khả Nhi lặng lẽ nhìn tôi, sau đó nhân lúc tôi không để ý liền sà tới thơm tôi một cái.

Tôi ngây người: “Khả Nhi, cậu...”

Cô nhếch môi, chưng ra thái độ của tiểu vô lại: “Làm sao? Thơm một cái mà không được à? Đâu có phải hôn môi...”

“Tôi...” Mặt đỏ, cạn ngôn.

Cô cười hê hê: “Chúng ta ngủ cùng nhau bao nhiêu ngày như thế, trong mối quan hệ của chúng ta, tôi đã được lợi từ cậu thì có sao? Nếu như cậu thấy mình bị lỗ vậy thì hôn lại đi! Nào nào, lại đây! Đừng khách sao, hôn vào đây nè!” Cô đưa tay chỉ vào môi của mình.

Tôi cười hì hì: “Cậu đừng có quấy phá, đi nấu mì ăn đi, tôi phải suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào.”

“Chú ý đấy nhé!” Cô cười hê hê rồi đứng dậy ra đằng sau đun nước.

Tôi cất trân châu cho vào trong túi, rồi bỏ sang một bên, tiếp đó mở cửa bước xuống xe, quan sát tình hình bên ngoài.

Tiếng chiêng trống ở đằng xa vẫn đang tiếp tục vang lên, khí đen đó vẫn đang tụ tập, nhưng con sư tử đen không tiến lại đây nữa.

Tôi nhìn về phía lầu chính, bắt đầu rơi vào trầm tư, rốt cuộc nó là trấn vật gì, tại sao nó lại lớn như vậy? Lẽ nào là La Tú Sơn đã dùng hai mươi ba cột thép Long Văn để trấn nó rồi.

Lầu chính đã được xây dựng xong, nếu nói dỡ nó đi để đào con sư tử đen đó lên, sau đó lại xây nó lại, thì cũng không phải là không được. Nhưng trấn vật này rất bất thường, không có ai dám đảm bảo trong quá trình đào nó lên sẽ không xảy ra chuyện. Hơn nữa điều quan trọng hơn cả, ba mươi mét ở dưới đất là đất ruộng, vậy thì thi thối ở đâu mà ra? Phàm là trấn vật thì ắt phải trấn, nếu như sư tử đen được chôn ở dưới đất sâu mấy chục mét thì bên dưới nó là cái gì?

Thế nên không thể dễ dàng động vào thứ này, nhất định phải làm rõ nó rốt cuộc là thứ gì trước đã, sau đó mơi nghiên cứu phương án giải quyết. Nếu như tùy tiện hành động, nhất thời có sai sót thì nhất định sẽ trở thành đại họa, đến lúc đó kẻ đen đủi có thể không chỉ một mình Lý Xuyên, chỉ e là cả người dân trong mấy trăm dặm xung quanh đây đều gặp phải tai ương.

Tôi nói với bản thân không thể vội vàng, phải tĩnh tâm, phải bình tĩnh lại.

Kiểm tra kỹ càng.

Trong lòng tôi đã yên tâm hơn nhiều, đưa mắt nhìn ra lầu chính ở đằng xa, rồi quay người đi vào trong xe.

Vừa đóng cửa xe lại thì Khả Nhi đã bưng mì đến cho tôi: “Thiếu gia, nào, đây là bát của cậu.”

“Có gì khác à?” Tôi đón lấy.

“Có thêm một cái xúc xích.” Tôi nói.

“Của cậu đâu?” Tôi hỏi.

“Tôi không cần, ăn mì là được rồi.” Cô ngồi xuống cạnh tôi: “Vừa nãy cậu đi xuống xe làm gì thế?”

“Tôi đang suy nghĩ về chuyện con sư tử đen.” Tôi ăn một miếng, vừa ăn vừa nói: “Phải điều tra kỹ lai lịch của nó, nếu không thì không thể động vào nó.”

“Kiểm tra thế nào?” Cô hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Tôi cười bất lực: “Hồi nhỏ, lúc ông nội kể cho tôi về trấn vật, đã kể cho tôi mấy chục loại trấn vật, trong đó cũng có sư tử nhưng không có loại nào có kích thước to như thế này. Thế nên tôi cũng không biết rốt cuộc là là thứ gì.”

“Liệu có phải là một con sư tử bình thường, nhiều năm sau đó hoặc dùng phương pháp đặc biệt để biến nó trở thành sư tử đen lớn như vậy?” Cô hỏi.

Tôi suy nghĩ: “Chắc không thể đâu, cậu cũng nhìn thấy cái đầu của nó rồi, trấn vật bình thường muốn biến thành có kích thước to như này thì phải được tám nghìn năm. Cũng phải nói lại, trấn vật tốt nhất ở thiên hạ cũng không thể giữ được lâu mà không mất đi hiệu quả. Bình thường mà nói, có cái ba bốn nghìn năm cũng thành yêu thành ma, thậm chí thành tiên rồi, không thể vẫn cần người giấy gì đó để cúng tế như thế.”

Khả Nhi nghĩ: “Vậy nếu như nó không phải sư tử bình thường thì sao?”

“Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy tạo hình của nó rồi đấy, đó là một con sư tử đực bình thường.” Tôi nói: “Hình dáng của trấn vật quyết định tướng mạo của nó, vậy nó chính là một con sư tử bình thường, chỉ là màu đen mà thôi.”

Khả Nhi lắc đầu: “Hình như không phải, nói không giống với con sư tử đồng to bình thường...”

Cô nhìn tôi: “Trên đầu của nó có sừng...”

“Có sừng?” Tôi sững lại: “Sao tôi không nhìn thấy?”

“Tôi đã nhìn thấy.” Cô nói: “Thật sự là có sừng, hơn nữa có hai cái, trông rất uy phong.”

“Sư tử mọc sừng...” Tôi nuốt nước bọt: “Vậy nó không phải sư tử, nó là con nghê, là rồng...”

“Thảo nào nó thích trân châu...” Khả Nhi ngộ ra: “Thì ra nó là rồng...”

“Nhưng cho dù nó là con nghê, có cũng không thể có kích thước lớn như thế.” Tôi tự lẩm bẩm một mình: “Mặc dù nói con nghê có cái đầu to nhưng nó là trấn vật thì cũng không thể lớn như vậy...”

“Biết được nó là con nghê vẫn chưa đủ hả?” Khả Nhi hỏi.

Bình Luận (0)
Comment