“Không đủ.” Tôi lắc đầu: “Phải biết lai lịch của nó, tại sao nó được trấn ở đây, biết bên dưới nó rốt cuộc là gì, như vậy mới có thể động vào nó. Nếu không, một khi xảy ra sai xót thì chúng ta sẽ gặp phải đại họa.”
Khả Nhi im lặng, lặng lẽ gật gật đầu.
Tôi đặt bát xuống, rồi nhìn ra bên ngoài, trầm tư: “Núi Dã Lang, núi Hắc Hổ, song tà kẹp giữa, mục đích là để trấn áp bãi Sư Tử ở giữa. Bãi Sư Tử... bãi Sư Tử... sư tử đen... lẽ nào địa danh này lại là trùng hợp?”
“Chắc không phải trùng hợp đâu.” Khả Nhi bỗng nghĩ ra: “Thiếu gia, chúng ta nên đi hỏi những người già địa phương, bãi Sư Tử này nhất định có lai lịch! Nhất định có thể điều tra ra.”
Tôi nhìn cô rồi lấy điện ra gọi điện cho Lý Xuyên.
“Thiếu gia, có chuyện gì à?” Lý Xuyên vội hỏi.
“Nơi này có truyền thuyết liên quan đến bãi Sư Tử không?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta sững lại: “Truyền thuyết? Cái này... tôi thật sự cũng không rõ. Như vậy đi, cậu đừng vội, để tôi gọi điện cho thị trưởng của trấn Vạn Sơn, hỏi xem ông ấy có biết không.”
“Được.” Tôi tắt máy rồi tiếp tục ăn mì.
Không lâu sau, Lý Xuyên gọi điện tới.
“Alo, sao rồi?” Tôi hỏi.
“Thiếu gia, thị trưởng nói nơi này thực sự có truyền thuyết liên quan đến bãi Sư Tử.” Anh ta nói: “Chuyện kể cách đây hơn một nghìn năm, có Thanh Lang Hắc Hổ từ trên trời xuống, chúng đã gây đại chiến ở đây ba ngày ba đêm gây thương vong vô số lão bách tính. Sau đó, Ngọc Đế nổi giận lôi đình nên đã phái một con sư tử hạ phàm đại chiến bảy ngày bảy đêm với Thanh Lang Hắc Hổ. Cuối cùng Thanh Lang Hắc Hổ đã quy phục, một con hóa thành núi Thanh Lang, một con hóa thành núi Hắc Hổ, còn con sư tử nằm phục giữa chúng một ngày một đêm. Sau đó, sư tử bay về trời. Hồi đó, chỗ con sư tử nằm phục nghỉ ngơi được gọi là bãi Sư Tử như ngày nay. Ông ấy nói vì niên đại đã lâu nên người dân gọi núi Thanh Lang thành núi Dã Lang, nhưng tên bãi Sư Tử và núi Hắc Hổ đễn vẫn bảo tồn nguyên vẹn đến ngày nay.”
Tôi nghe xong liền lặng lẽ thở dài.
Câu chuyện như thế này nhìn là biết là do người sau nghĩ ra, hoàn toàn không có bất cứ giá trị tham khảo nào.
“Thiếu gia, nếu cậu không thỏa mãn, hay là ngày mai tôi đến bảo tàng lịch sử của huyện một chuyến?” Anh ta hỏi.
“Không cần đâu, anh ngủ đi.” Tôi tắt điện thoại.
“Thiếu gia, thế nào rồi?” Khả Nhi hỏi.
“Hoàn toàn đề là chuyện phiếm, không có tí giá trị nào.” Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn lầu chính ở đằng xa: “Thật sự rất đau đầu...”
“Cậu đừng nóng vội, sẽ có cách thôi.” Cô an ủi.
Tôi lặng lẽ suy nghĩ, bỗng nảy ra ý nghĩ, tôi ngồi phắt dậy: “Có một người, có lẽ anh ta biết lai lịch của con sư tử này!”
“Ai cơ?” Khả Nhi vội hỏi.
“La Tú Sơn.”
Tôi nhìn cô: “Anh ta biết dùng bai mươi ba cột thép Long Văn để trấn con sư tử này, vậy anh ta nhất định biết lai lịch của nó!”
“Nhưng không phải La Tú Sơn ra nước ngoài rồi sao?” Khả Nhi nói: “Hơn nữa, cho dù tìm được anh ta thì anh ta cũng sẽ không nói cho chúng ta đâu!”
Tôi nhìn lầu chính ở đằng xa, cười bình thản: “Tôi hiểu rồi...”
“Cậu nghĩ ra gì rồi?” Khả Nhi nhìn tôi.
Tôi nhìn cô ấy cười: “Ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đến lầu chính!”
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng, tiếng chiêng trống ở gần lầu chính đã biến mất.
Hai chúng tôi mở mắt, thức dậy mặc quần áo rồi đánh răng rửa mặt đơn giản, sau đó khởi động xe đi về phía lầu chính.
Đến bên ngoài cửa lầu chính, hai chúng tôi mở cửa xuống xe, quẹt thẻ gác cổng rồi vào thang máy, đi vào trong phòng làm việc của Lý Xuyên.
Sau khi bước qua cửa, tôi nhanh chân đi đến trước lá chắn đầu sư tử ở trong phòng khách, quan sát kỹ nó.
Khí trường ở bên trên thật sự có chút rối loạn, nhưng trận Huyền Vũ không cần huyết khí, còn phù Thế Thân lại cần dùng máu để làm. Tôi nhìn chăm chú lá chắn hồi lâu. Quả nhiên, phát hiện bên dưới trận Huyền Vũ có phù Thế Thân.
Tôi nên nghĩ đến chuyện này từ sớm.
Tôi cười lạnh: “Bắt được rồi...”
Khả Nhi nhìn lá chắn, không hiểu: “Thiếu gia, cậu phát hiện ra gì vậy?”
“Đằng sau trận Huyền Vũ ở trên lá chắn này có giấu một phù Thế Thân của La Tú Sơn.” Tôi nhìn cô: “Tên này rất xảo quyệt, một bên hắn dùng trận Huyền Vũ để che giấu khí trường của phù Thế Thân, đồng thời có thể lợi dụng khí trường của trận Huyền Vũ để làm tăng uy lực cho phù Thế Thân. Anh ta biết con sư tử đen mà anh ta dùng hai mươi ba cột thép Long Văn để trấn nó dưới đất, một khi nó ra được ngoài thì không chỉ Lý Xuyên gặp đen đủi mà anh ta nhất định cũng bị lời nguyền cắn trả. Thế nên từ sớm anh ta đã bài trí sẵn phù Thế Thân, như vậy sau khi con sư tử ra được ngoài phù Thế Thân sẽ thay anh ta chịu lời nguyền cắn trả, còn bản thân anh ta thì bình an vô sự, có thể toàn mạng thoát được kiếp này.”
“Ồ...” Khả Nhi gật gật đầu, nhìn lá chắn đó: “Tính kế rất thông minh...”
“Nhưng anh ta tính toán thế nào đi nữa thì cũng tính thiếu mất một cái.” Tôi cười bình thản: “Bây giờ chúng ta đã chộp được cái đuôi của anh ta rồi, anh ta có chạy đằng trời.”
“Là sao?” Khả Nhi hỏi.
“Bây giờ sư tử đen đã xuất hiện rồi.” Tôi nói: “Chỉ cần phá phù Thế Thân này đi thì anh ta lập tức bị chịu lời nguyền cắn trả của sư tử đen.”
Mắt Khả Nhi lóe sáng: “Như vậy, trừ phi anh ta không sợ chết, không thì anh ta nhất định sẽ quay về tìm cậu, bởi vì chỉ có cậu mới có thể đối phó với sư tử đen!”