“Chỉ có anh ta quay lại thì chúng ta mới có thể biết rõ được lai lịch của sư tử đen.” Tôi hít lấy một hơi sâu: “Lúc khác nhau sẽ có chuyện khác nhau, La Tú Sơn, đây là nghiệp mà anh tạo ra, anh không muốn quay lại thì cũng không được...”
Khả Nhi gật gật đầu: “Thiếu gia, không cần do dự, xử lý anh ta đi!”
Tôi nhìn cô một cái rồi tập trung tinh thần, bấm ngón tay, miệng lẩm bẩm niệm chú phá ấn: “Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!”
Niệm chú xong tôi dùng chỉ quyết chỉ vào lá chắn đó, phù một tiếng bên trên tản ra một luồng huyết khí.
Trận Huyền Vũ đã bị phá.
Phù Thế Thân của La Tú Sơn cũng bị phá theo rồi.
Tôi thu lại chỉ quyết rồi nhìn Khả Nhi: “Nhanh nhất là trong một canh giờ, anh ta sẽ chịu lời nguyền bị cắn trả, chúng ta quay về khách sạn đợi anh ta đến.”
Khả Nhi bỗng có chút lo lắng: “Thiếu gia, anh sẽ không chó cùng dứt dậu làm ra những chuyện quá đáng chứ?”
“Yên tâm, anh ta sẽ không làm vậy.”
“Sao cậu có thể chắc chắn được?”
Tôi nhìn lá chắn đó: “Anh ta đã dùng phù Thế Thân, có nghĩa anh ta không muốn chết, thế nên anh ta không lám làm gì chúng ta đâu, anh ta chỉ có một lựa chọn duy nhất, chính là hợp tác với chúng ta, nói cho chúng ta biết bí mật của sư tử đen này,”
Khả Nhi yên tâm: “Vậy thì được, vậy tôi yên tâm rồi...”
Tôi nhìn cô cười: “Được rồi, chúng ta quay về khách sạn thôi.”
Cô gật gật đầu: “Ừ!”
Chúng tôi xuống lầu rồi bước lên xe, rời khỏi khu sản xuất, đi về hướng huyện thành.
Quay về đến khách sạn, chúng tôi ai nấy đều đi tắm trước. Sau đó đến nhà ăn của khách sạn ăn một bữa no nê.
Vật lộn hai ngày nay, chúng tôi đều mệt muốn chết,
Lúc đang ăn cơm thì Lý Xuyên gọi đến.
“Thiếu gia, tình hình bên đó thế nào rồi?” Anh ta hỏi: “Chúng tôi đã quay về rồi.”
Tôi nói: “Đã biết rõ một chút về tình hình những vẫn cần phân tích.”
“Ừ... vậy có thể giải quyết không?” Anh ta lo lắng.
“Bây giờ vẫn chưa chắc.” Tôi thờ ơ nói: “Đừng vội vã đợi xem sao đã.”
“Vậy được rồi.” Anh ta thở dài, rồi nói tiếp: “Thiếu gia, tôi muốn buổi tối mời cậu ăn cơm, cậu có tiện không?”
“Không cần đâu.” Tôi nói: “Chúng tôi đang rất mệt, cần nghỉ ngơi. Mấy ngày này anh cũng đừng đi đâu, cứ ở nhà đợi điện thoại của tôi.”
“Được.” Anh ta đáp.
Tôi tắt máy rồi đặt điện thoại sang một bên, cầm bắt cơm lên tiếp tục ăn.
“Thiếu gia, tại sao cậu không cho anh ta ra khỏi cửa?” Khả Nhi hỏi nhỏ.
Tôi cười bình thản: “Để La Tú Sơn yên tâm.”
“Chuyện này liên quan gì đến La Tú Sơn?” Cô không hiểu.
“La Tú Sơn tính toán tỉ mỉ, cậu đoán xem bên cạnh Lý Xuyên có người của anh ta không?’ Tôi nhìn cô.
Khả Nhi hiểu ra: “Ồ... ý cậu nói là hai trợ lý đó à...”
“Chưa chắc là bọn họ, còn có thể là người đó trong nhà của anh ta...”
Khả Nhi ngộ ra: “Tôi hiểu rồi...”
Tôi mỉm cười: “Ăn cơm đi.”
Có một số chuyện không cần dùng quẻ thì cũng có thể nhìn ra, ở đây Lý Xuyên có chuyện trong lòng khó nói ra, và cái chuyện đó chính là phụ nữ.
Còn về tình hình của người phụ nữ đó, tôi không có hứng thú biết, cũng không muốn biết. Nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, người phụ nữ đó và La Tú Sơn có quan hệ hết sức mật thiết. Tôi không cho Lý Xuyên ra ngoài là muốn nói cho La Tú Sơn biết rằng hãy yên tâm đi, tôi không phải kẻ địch của anh ta.
Đương nhiên chúng tôi cũng không phải bạn bè.
Cả hai đều là thầy phong thủy, ý của tôi thì anh ta có thể hiểu được.
Ăn cơm xong, tôi và Khả Nhi quay lại phòng, đang chuẩn bị đi ngủ thì Quách Thần Quân gọi đến.
Lúc này tôi mới nhớ ra, từ lúc chia tay ngày hôm đó tôi chỉ màng làm việc mà quên mất, ngay cả một cái Wechat cũng không gửi cho chị Quân. Đây là chị ấy lo lắng cho tôi, chịu không nổi nữa rồi.
Tôi ra hiệu cho Khả Nhi đừng lên tiếng.
Khả Nhi cười đểu rồi quay người đi ra phòng khách.
Trong lòng tôi thấy ngọt ngào, vội vàng nghe máy: “Alo! Tiểu Quân!”
“Em đang bận à?” Chị ấy hỏi.
“Ừ, mấy ngày nay đều bận suốt, mà quên mất không gửi tin nhắn cho chị.” Tôi cảm thấy tội lỗi: “Chị không giận chứ?”
Quách Thần Quân thở phào một tiếng: “Giận gì chứ, chị lo lắng cho em mà. Từ lúc chia tay ở sân bay, chị luôn chờ điện thoại của em, trong lòng nghĩ nếu như em ra ngoài làm việc thì nhất định cũng nói cho chị một tiếng. Kết quả là đợi mấy ngày nay, em cũng không có động tĩnh gì, chị sợ làm lỡ việc của em nên cũng không dám liên lạc cho em. Vừa nãy trong lòng nghĩ ngày càng không yên tâm nên chị mới gọi điện hỏi han.”
“Yên tâm đi.” Trong lòng tôi ấm áp vô cùng: “Em không sao, làm xong việc em sẽ quay lại.”
“Vẫn thuận lợi chứ?” Chị ấy cẩn thận hỏi.
“Vẫn ổn.” Tôi dịu dàng nói: “Tiểu Quân, thầy phong thủy có quy tắc của thầy phong thủy, có một số chuyện không thể nói với người nhà...”
Chị ấy nghe thấy tôi nói vậy, chị ấy thấy rất dễ chịu, rồi nở nụ cười ngọt ngào: “Chị hiểu, em không cần nói, chị biết em không sao là tốt rồi. Có điều em phải nhớ là dù bận thế nào cũng phải chú ý đến sức khỏe, hiểu chưa?”
Tôi cười hạnh phúc: “Ừ.”
“Được rồi, vậy đi.” Chị ấy ngập ngừng: “Ngô Tranh, chị rất nhớ em......”
“Em cũng nhớ chị...” Tôi nói đầy yêu thương: “Đợi em quay lại, em sẽ đi tìm chị.”
“Ừ.”
Chị ấy lưu luyến rồi cúp điện thoại.
Trong lòng tôi thấy ấm áp vô cùng, quay người bổ nhào lên giường, ôm lấy cái chăn cười ngốc nghếch.