Chúng tôi nghỉ ngơi một ngày ở khách sạn. Trưa ngày thứ hai, ăn trưa xong, chúng tôi đang chuẩn bị đi dạo thì tôi có điện thoại.
Tôi cầm lên xem, đó là một số lạ.
“Là La Tú Sơn à?” Khả Nhi hỏi nhỏ.
Tôi suy nghĩ rồi nghe máy: “Alo?”
“Xin hỏi, cậu có phải Ngô Tranh thiếu gia không?” Đối phương nói tiếng phổ thông mang ngữ âm phương Nam, rất thận trọng.
“Là tôi, anh là?”
“Tôi là La Tú Sơn.” Người đàn ông nói: “Tôi muốn hẹn gặp thiếu gia, không biết thiếu gia có tiện không?’
“Gặp ở đâu?” Tôi bình tĩnh hỏi.
“Quán cà phê đi dạo trên phố đi bộ phía Đông của khách sạn Vạn Hào, mười phút sau tôi sẽ ở đó đợi cậu.” Anh ta ngập ngừng: “Một mình.”
“Được.” Tôi nói: “Vậy chút nữa gặp.”
“Gặp lại sau.” Anh ta nói.
Tôi tắt máy rồi nhìn Khả Nhi: “Anh ta hẹn gặp tôi ở quán cà phê đi dạo trên phố đi bộ ở phía Đông.”
“Thiếu gia, liệu có bị anh ta lừa không?” Khả Nhi không yên tâm: “Nếu anh ta thật sự có thành ý thì nên đến khách sạn chứ.”
“Trong lòng anh ta không tự tin, sợ tôi và Lý Xuyên lập kế hoạch lừa anh ta ra ngoài.” Tôi cười bình thản: “Không sao, cậu quay về trước đi, tôi đến phố đi bộ.”
“Tôi đi với cậu!” Khả Nhi nói.
“Nhưng anh ta nói anh ta đi một mình, nếu tôi dẫn theo cậu thì không thích hợp.” Tôi nói.
“Vậy tôi vẫn đi, thật sự không được thì tôi ở bên ngoài đợi cậu, lỡ như anh ta giở trò bỉ ổi thì tôi sẽ xông đến cứu cậu!” Khả Nhi kiên quyết.
“Cậu cứu tôi?” Tôi nhìn cô một lượt: “Cậu gầy như thế này, có đánh nhau được không?”
Khả Nhi tự tin nở nụ cười, lấy tay vỗ vỗ vào eo, nói nhỏ: “Tôi có dao...”
“Không phải La Tú Sơn đến liều mạng với tôi, anh ta không mang theo người, nếu như tôi mang theo người thì sẽ làm mất thể diện của Ngô gia.” Tôi vỗ vỗ vào vai cô: “Cậu yên tâm, tôi cũng học võ từ nhỏ, cho dù La Tú Sơn đó thật sự giở trò bỉ ổi thì anh ta cũng không được lợi lộc gì. Cậu quay về trước đi, nghe lời nào.”
“Nhưng mà...”
“Nghe lời.” Tôi nhìn cô: “Chuyện này quyết định vậy đi.”
Khả Nhi muốn nói nhưng lại thôi, do dự một lúc rồi miễn cưỡng gật gật đầu.
Phố đi bộ cách khách sạn không xa, nếu đi bộ cũng chỉ mất năm sáu phút, La Tú Sơn bấm thời gian rất chuẩn.
Tôi đến phố đi bộ tìm thấy quán cà phê đi dạo, tiếp đó đẩy cửa bước vào.
Giờ này trong quan cà phê hầu như không có người.
Nữ phục vụ nở nụ cười vưới tôi: “Chào cậu, cậu đi một người ạ?”
“Vâng.” Tôi gật gật đầu.
“Vậy cậu đi lên lầu.” Cô gái nói.
Tôi men theo chiếc cầu thang đi lên trên lầu, ở đây có ba bàn khách, gồm một đôi nam nữ, một cô gái đeo tai nghe, tay viết thứ gì đó, còn có một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đó ngồi ở góc khuất, gần cửa sổ, thấy tôi đi lên, anh ta từ tốn đứng dậy cười với tôi.
Không cần hỏi, anh ta chính là La Tú Sơn.
Tôi nhìn những vị khách ở hai bàn khác, xác nhận La Tú Sơn chỉ đến một mình, tiếp đó tôi đi đến trước mặt anh ta, nở nụ cười.
“Ngô Tranh thiếu gia, mời!” La Tú Sơn nói.
“Mời!”
Chúng tôi cùng ngồi xuống, anh ta gọi cô gái đến, gọi một ấm trà Phổ Nhĩ.
Cô ấy cười niềm nở với chúng tôi: “Dạ vâng, hai vị đợi một chút.”
Cô ấy quay người rời đi.
Tôi lặng lẽ quan sát La Tú Sơn, anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, không cao, dưới cằm để râu ngắn lún phún, mắt không to nhưng rất tinh anh. Từ diện mạo bên ngoài cho thấy người này có EQ rất cao, cực kỳ thông minh. Tiếp đó tôi nhìn vào trong ấn đường của anh ta, trong thần sắc có khí đen, có nghĩa lời nguyền cắn trả của sư tử đen đã bắt đầu.
La Tú Sơn cũng lặng lẽ quan sát tôi, rất lâu sau anh ta mỉm cười, ngậm ngùi nói: “Ngày xưa thường nghe sư phụ tôi kể, Hoa Mai Thánh Thủ phương Bắc Ngô Tứ gia rất cao thâm, là ẩn sĩ trong giới phong thủy thời này, là một đại sư phong thủy lợi hại. Tôi vẫn luôn kính trọng và bái phục Ngô gia, luôn muốn đi phương Bắc để thăm hỏi hậu nhân của Ngô Tứ gia. Không ngờ đến hôm nay lại có thể gặp Ngô thiếu gia ở đây, thấy đúng là duyên phận.”
“Thầy La khách sáo rồi.” Tôi nói: “Ở trong trường hợp này mà gặp mặt nhau thì quả là duyên phận.”
Anh ta ho nhẹ vài tiếng, cầm lấy khăn tay lụa lau miệng, hắng giọng rồi tiếp tục nói: “Tôi không ngờ, vì chuyện bãi Sư Tử mà Lý Xuyên lại có thể mời thiếu gia đến. Nhưng cũng tốt, người như tôi tính khí kiêu ngạo, nếu thua người bình thường thì tôi chấp nhận không nổi. Nhưng thua hậu nhân của Ngô Tứ gia thì La Tú Sơn tôi đây không hé nửa lời, tâm phục khẩu phục.”
Đây chính là EQ, khen ông tôi trước, tiếp đó hạ thấp bản thân, giữ thể diện cho Ngô gia thì câu chuyện phía sau sẽ dễ nói hơn.
Tôi hiểu ý liền cười: “Thầy La quá lời rồi, chuyện bãi Sư Tử không có gì gọi là thắng thua. Tôi nhìn bài trí của anh, nói thẳng thắn, tôi thấy nó vô cùng tuyệt diệu, tuyệt đối không phải bút tích của thầy phong thủy bình thường. Chỉ có điều, tôi nhận lời nhờ giúp của người khác nên phải trung thành làm việc cho họ, chỉ có anh mới biết được bí mật của bãi Sư Tử. Vì vô cùng bất lực nên chỉ có thể đưa ra hạ sách này để mời anh ra mặt.”
“Thiếu gia nói như vậy là giữ thể diện cho tôi.” Anh ta thở dài: “La mỗ tay nghề thấp, tài nghệ không bằng người khác, đã thua thì thua rồi, không có gì phải oán hận.”
Ánh mắt anh ta lạnh băng: “Nhưng chuyện này tôi không hối hận, Lý Xuyên đã đánh mất tận cùng lương tâm, cậu ta nên tự chịu báo ứng này!”
“Ân oán giữa hai người không liên quan đến tôi, tôi cũng không muốn biết.” Tôi nhìn anh ta: “Tôi chỉ muốn biết bí mật của bãi Sư Tử.”
Anh ta cười, nụ cười có chút đùa bỡn.
“Thiếu gia không tham dự vào việc người khác để bảo vệ mình, điều này tôi hiểu.” Anh ta ho vài tiếng, rồi hít một hơi thật sâu: “Nhưng La mỗ là thầy phong thủy, cũng là người cần thể diện. Người xung quanh hiểu nhầm tôi, nói tôi là một tên tiểu nhân thì cũng kệ, nhưng tôi không muốn Ngô Tranh thiếu gia cũng coi tôi như vậy. Hôm nay quyết định hẹn cậu ra đây, đương nhiên là muốn nói cho cậu nghe bí mật của bãi Sư Tử. Nhưng trước khi nói bí mật đó ra thì tôi muốn thiếu gia nghe tôi kể đầu đuôi sự tình này, hy vọng cậu có thể hiểu, rốt cuộc La Tú Sơn là người như thế nào.”
Tôi chần chừ một lát: “Chuyện này có cần thiết không?”