“Cần thiết.” Anh ta kiên định nhìn tôi: “Chuyện này tôi đã cất giấu trong lòng nhiều năm rồi, tôi cũng chưa từng kể cho ai nghe. Tôi đã thua thiếu gia tâm phục khẩu phục, thế nên tôi muốn kể bí mật trong lòng, bộc bạch với thiếu gia, cũng coi như cho bản thân mình một lý do.”
Tôi suy nghĩ: “Được, vậy anh nói đi.”
Lúc này, nữ phục vụ mang trà đến cho chúng tôi.
La Tú Sơn rót trà cho tôi rồi tự rót cho mình một cốc.
“Tôi và Lý Xuyên là bạn học cấp ba, lúc đó lớp chúng tôi có một bạn nữ tên là Châu Vân. Hồi cấp hai tôi và cô ấy là bạn học của nhau.” Anh ta uống ngụm trà, rồi thở dài: “Cô gái đó vô cùng xinh đẹp, là hoa khôi trường học của chúng tôi. Tôi luôn thích cô ấy nhưng lại không có dũng khí bày tỏ tình cảm của mình. Về sau, sau khi lên cấp ba, tôi vẫn yêu thầm cô ấy. Năm đó đến sinh nhật cô, tôi đã chuẩn bị xong, muốn nói với cô ấy là tôi thích cô. Nhưng lúc tôi đang chuẩn bị nói ra thì cô ấy nói với tôi, cô ấy và Lý Xuyên đã đến với nhau rồi...”
Ánh mắt anh ta đầy hiu quạnh.
Tôi nhíu mày: “Đợi đã, bạn học nữ? Lẽ nào... lẽ nào hai người không phải vì Dư Minh Uyển à?”
La Tú Sơn cũng nhíu mày: “Dư Minh Uyển? Lý Xuyên nói với cậu tôi làm như vậy với cậu ta là vì Dư Minh Uyển sao?”
La Tú Cầu cười lạnh: “Lý Xuyên, cậu ta quá coi thường tôi rồi...”
Tôi trầm tư giây lát rồi gật gật đầu: “Tiếp tục kể câu chuyện bạn học nữ đó đi.”
“Cả đời này phụ nữ của tôi rất nhiều nhưng người phụ nữ tôi yêu duy nhất chỉ có Châu Vân.” La Tú Sơn quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Chỉ đáng tiếc là tôi yêu cô ấy nhưng cô ấy không yêu tôi, cô ấy đã trao hết tất cả những gì của mình cho Lý Xuyên.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Tôi và Lý Xuyên vốn không quen biết.” Anh ta nói: “Nhưng sau khi Châu Vân và cậu ta đến với nhau, tôi và cậu ta cũng trở thành bạn. Cậu ta có chuyện gì đều kể hết cho tôi nghe, thậm chí cả tình tiết giữa cậu ta và Châu Vân cũng kể hết. Nào là hôn, sờ soạng cô ấy, thậm chí sau khi lên giường với cô ấy, cậu ta cũng phải đến khoe khoang với tôi. Mỗi lần cậu ta khoe khoang như vậy, trái tim của tôi đều rỉ máu. Nhưng tôi đã nhẫn nhịn, tôi biết Châu Vân không thích tôi, tôi không có cơ hội trực tiếp theo đuổi cô ấy. Tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy, vì tôi biế Lý Xuyên không phải người tốt, sớm muộn gì thì hai người đó cũng rời xa nhau. Cho dù tôi làm người tình dự bị đi nữa, chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy cô ấy thì lòng tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.”
Anh ta hít một hơi thật sâu: “Lúc thi đại học, Lý Xuyên thi rất tốt nên đã được một trường nổi tiếng ở phương Bắc nhận vào học. Còn Châu Vân thi không tốt nên cuối cùng chỉ có thể đến học trường cao đẳng bình thường tại bản địa Hàng Châu. Thành tích của tôi không được coi là quá tốt, nhưng tôi có thể học ở một trường đại học trọng điểm là điều có thể. Như vì Châu Vân tôi đã từ bỏ, vì có thể bên cạnh Châu Vân tôi đã đăng ký cùng trường với cô ấy.”
“Sau đó thế nào?” Tôi hỏi.
“Sau khi Lý Xuyên lên đại học, cậu ta đã đá Châu Vân.” Anh ta quay đầu lại: “Thời gian đó Châu Vân vô cùng đau lòng, ngày nào cũng nước mắt chứa chan. Tôi cảm thấy cơ hội tôi đợi bao nhiêu năm nay cuối cùng đã đến. Thế nên ngày nào tôi cũng ở bên cạnh cổ, an ủi cổ, chăm sóc cho cổ. Ba năm đại học, tôi chăm sóc cô ấy ba năm, theo đuổi ba năm. Cuối cùng sắp đến lúc tốt nghiệp, cô ấy bị tôi làm cảm động nên đã đồng ý đến với tôi.”
Anh ta ngập ngừng: “Đó là giây phút hạnh phúc nhất của đời tôi. Nửa năm sau, Lý Xuyên đã chia tay bạn gái ở đại học, cậu ta quay lại Hàng Châu tìm Châu Vân, quỳ xuống chân nói vẫn yêu cô ấy, và muốn quay lại với cô ấy.”
“Châu Vân nhận lời rồi?” Tôi hòi.
“Lúc đầu cô ấy không đồng ý, chỉ là cô ấy không chịu đựng nổi những chiều trò níu khéo của Lý Xuyên.” Anh ta cười chua chát: “Tôi theo đuổi cô ấy ba năm, còn Lý Xuyên chỉ cần một tháng liền có thể cướp cô ấy về bên mình.”
“Tiếp đó thì sao?” Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
“Châu Vân nói với tôi rằng, cô ấy không muốn Lý Xuyên biết chúng tôi đã ở bên nhau, hy vọng tôi có thể giữ lấy bí mật này. Vì hạnh phúc của cổ nên tôi đã đồng ý.” La Tú Sơn đau lòng nhìn cốc trà: “Sau đó, tôi và Lý Xuyên tiếp tục làm bạn tốt của nhau, và vẫn thầm lặng yêu cô ấy, mọi thứ đã trở lại lúc ban đầu.”
Anh ta rơm rớm nước mắt, cười chế giễu bản thân: “Nói ra thì cậu không thể tin, về sau tôi đã kết hôn, nhưng tôi không yêu vợ tôi một chút nào. Tôi đồng ý yêu đương và kết hôn với vợ tôi, hoàn toàn là vì cô ấy là người mà Châu Vân giới thiệu cho tôi. Những năm nay, tôi đều giúp đỡ Lý Xuyên, khiến cậu ta thành công như vậy nhưng cậu ta lại không đủ thành ý với tôi. La Tú Sơn ở Chiết Giang cũng được coi là thầy phong thủy khá có tiếng, tôi giúp người ta xem phong thủy, nhận phí cũng hơn ba mươi vạn tệ. Lý Xuyên không phải không biết. Nhưng cậu ta có gia thế sở hữu hàng tỷ đô la, mỗi lần cậu ta nhờ tôi làm việc thì cũng chỉ trả tôi 100 ngàn, chẳng bằng số tiền cậu ta cho đám con gái kia. Nhưng tất cả những thứ này tôi không bận tâm, tôi giúp cậu ta hoàn toàn là vì Châu Vân. Tôi cảm thấy sự nghiệp của Lý Xuyên tốt lên thì Châu Vân sẽ hạnh phúc. Chỉ cần cô ấy tốt thì tôi sẽ không so đo chuyện gì hết!”
“Cậu nghĩ không có trận Huyền Vũ thì Lý Xuyên sẽ là người an phận sao?” Anh ta nhìn tôi: “Tôi bài trí trận Huyền Vũ đều là do anh ta yêu cầu. Hơn nữa, về về cơ bản trận Huyền Vũ triệu đến là vận đào hoa, chỉ là chơi qua đường, khiến loạn đào hoa ở bên cạnh cậu ta nhiều hơn một chút, như vậy còn tốt hơn là khi hắn yêu một người con gái trẻ trung rồi làm tổn thương Châu Vân.”
“Lẽ nào anh không muốn bọn họ chia tay?’ Tôi nhíu mày.
“Có chứ, nhưng không thể nghĩ như thế.” Anh ta nói: “Bởi vì Châu Vân yêu cậu ta, cho dù biết ở bên ngoài Lý Xuyên có rất nhiều phụ nữ nhưng cô ấy vẫn yêu cậu ta, yêu gia đình của họ.”
Tôi lặng lẽ gật gật đầu.