“Có thể trong lòng cô ấy tôi mãi mãi chỉ là người tình dự bị...” Anh ta cười chua chát.
“Vậy... chuyện của Dư Minh Uyển là như thế nào?’ Tôi hỏi anh ta: “Đứa con trong bụng cô ấy là con của anh à?’
“Là của tôi.” Anh ta cúi đầu: “Tôi có rất nhiều người phụ nữ ở bên ngoài, Dư Minh Uyển là một trong số đó. Lúc đó chúng tôi quen biết không lâu, nhưng đã qua đêm cùng nhau. Tối hôm đó, cô ấy mang thai nhưng tôi hoàn toàn không biết. Sau đó, cô ấy nói với tôi là công ty của cô ấy gặp một chút phiền phức, cần một đơn đặt hàng lớn để dịu bớt áp lực này. Tôi đã lặng lẽ liên lạc với người trong nội bộ của Vĩnh Xuyên, thúc đẩy hợp tác của bọn họ. Nhưng chuyện này, Lý Xuyên không hề hay biết.”
“Thì ra là như vậy...” Tôi gật gật đầu.
“Về sau Dư Minh Uyển đến ký hợp đồng ở trụ sở Vĩnh Xuyên, rồi bị Lý Xuyên cưỡng bức. Tôi nhận được điện thoại của Lý Xuyên nên vội vàng đi đến bệnh viện. Lúc đến nới mới biết, Dư Minh Uyển đang mang thai.” Anh ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nắm đấm siết chặt, nghiến răng nói: “Giây phút đó, tôi thực sự muốn giết chết tên súc sinh Lý Xuyên kia!”
“Nhưng anh không hề nói gì cả.” Tôi nhìn anh ta chằm chằm.
“Đúng, tôi đã không nói gì cả...” Nuớc mắt anh ta chảy dài: “Tôi là một kẻ hèn nhát, một kẻ hèn nhát cực kỳ vô dụng. Lúc đó tôi không nói gì cả. Sau khi ra khỏi bệnh viện quay lại trên xe, tôi mới gào khóc, tát mạnh vào mặt mình mấy chục cái. Tôi thật vô dụng, thứ gì tôi cũng không dám tranh giành với cậu ta, Châu Vân bị hắn cướp mất, Dư Minh Uyển bị cậu ta cưỡng bức, ngay cả đứa con của tôi cũng bị cậu ta hại chết, nhưng tôi lại không thể làm gì cả, chuyện gì cũng không dám làm, tôi còn phải giả vờ giống như người không có chuyện gì, tiếp tục giúp đỡ cậu ta, hầu hạ cậu ta như một con chó!” Anh ta càng nói, càng kích dộng, gần như đã hét lên đầy phẫn nộ.
Đôi tình nhân ở đằng xa không còn tám chuyện nữa, cô gái ngồi viết lách cũng đã tháo tai nghe xuống, bọn họ đồng loạt nhìn về hướng chúng tôi, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
La Tú Sơn uống liên tục mấy ngụm trà, lúc này mới từ từ bình tĩnh trở lại.
“Anh vì chuyện này nên mới bày trận hại Lý Xuyên?” Tôi hỏi anh ta.
Anh ta nhìn tôi lắc đầu.
Tôi nhíu mày: “Lẽ nào vẫn còn xảy ra chuyện gì khác?”
“Vì chuyện đó mà Dư Minh Uyển đã chịu sự kích động rất lớn, Lý Xuyên còn quấy rầy cô ấy mãi không thôi.” Anh ta cười lạnh: “Tôi nói với Dư Minh Uyển là tôi xin lỗi em, em yên tâm, anh sẽ nuôi em cả đời. Sau khi cô ấy xuất viện. Tôi đã mua nhà ở nước ngoài cho cô ấy, gửi cả tiền của tôi cho cô ấy để cổ định cư bên đó. Từ lúc đó đến nay, mỗi năm tôi đều lấy danh nghĩa bế quan ra nước ngoài để ở bên cô ấy vài tháng. Sau một năm chúng tôi lại sinh được một đứa con trai, năm nay nó đã ba tuổi.”
Tôi thở phào một hơi: “Vậy tốt rồi...”
Anh ta lau nước mắt ở khóe mắt, rồi nhìn tôi: “Tôi xử lý Lý Xuyên không chỉ vì xả giận cho người phụ nữ của tôi mà còn báo thù cho con trai tôi, điều quan trọng hơn hết đó là tôi muốn báo thù cho Châu Vân!”
“Châu Vân?” Tôi nhíu mày: “Cô ấy bị sao?”
“Cách đây hai năm, Lý Xuyên đã nhắm trúng một nữ sinh viên đại học, không chiếm được cô ta thì không được.”
Anh ta cười lạnh: “Cô nữ sinh ấy rất có thủ đoạn, chửa với người khác lại nói là con của Lý Xuyên. Vì Châu Vân chỉ sinh được một người con gái, không sinh được con trai nên cô nữ sinh kia ép ngày càng căng, Lý Xuyên cũng vì chuyện này mà ly hôn với Châu Vân. Châu Vân vì chuyện này nên không chịu nổi nên không lâu sau đã...”
Anh ta không nói nổi nửa, ôm mặt khóc.
Tôi nóng lòng muốn biết, liền hỏi nhỏ: “Không phải Châu Vân đã... tự sát rồi chứ?”
“Vào này kỉ niệm ngày cưới của bọn họ, cô ấy đã cắt cổ tay tự sát.” La Tú Sơn đau khổ tột cùng, nước mắt giàn giụa.
Trong lòng tôi bỗng đau nhói, không biết nói gì hơn.
Đôi tình nhân thấy La Tú Sơn khóc, nhỏ giọng nói vài câu, đứng dậy bỏ đi.
Cô gái đang viết đồ án cũng nhìn, vội vàng cất máy tính đi mất.
Trên tầng nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc thương tâm của La Tú Sơn.
Tôi yên lặng nhìn La Tú Sơn, không kìm được thở dài, nam nhi có lệ không thể tuôn, chỉ vì chưa tới lúc thực sự thương tâm. Rất rõ ràng, anh ta rất yêu Chu Vân, hại Lý Xuyên cũng là vì muốn trả thù cho cô ấy.
Tôi rót trà cho anh ta: “Nữ sinh đó, chính là nơi Lý Xuyên ở lại khi đến đây?”
Anh ta đưa tay gạt lệ, bình tĩnh một lúc lâu mới hắng giọng: “Đúng, cô ta là Trần Lệ, quê ở đây. Lý Xuyên mua nhà cho cô ta, biệt thự ở phía nam huyện thành."
“Tôi biết bên cạnh Lý Xuyên có người của anh.” Tôi nhìn anh ta: “Là cô ta sao?"
La Tú Sơn khinh thường cười: “Hừ! Loại người đó chỉ biết đến tiền! Lý Xuyên có tiền như vậy, cô ta sao phải dốc sức cho tôi? Sau khi Chu Vân qua đời, tôi liền bắt tay chuẩn bị báo thù, tôi muốn Lý Xuyên phải táng gia bại sản, cho cậu ta chết không chỗ chôn! Vì báo thù, tôi thu mua hai trợ lý bên cạnh cậu ta, bán tin tức cho tôi. Từ khi Lý Xuyên đến Thượng Kinh, cho đến lúc cậu và cô Khả Nhi tới bãi Sư Tử, tất cả mọi chuyện bọn họ đều báo cáo cặn kẽ cho tôi. Chính vì vậy tôi mới tin thành ý của cậu, lúc này mới dám tới gặp.”
“Hai trợ lý kia?” Tôi nhíu mày: “Đều là người của anh?”
“Phải!” Anh ta gật đầu: “Nhưng bọn họ không biết lẫn nhau, mỗi người liên lạc với tôi bằng một cách khác nhau. Tôi tập hợp những gì họ báo cáo lại, biết chuyện tiến triển đến đâu.”
Tôi không nhịn được đỏ mặt, xem ra Khả Nhi đã đoán đúng.
Tôi bình tĩnh uống một ngụm trà, cười với anh ta: “Được rồi, ân oán cá nhân của các anh trên cơ bản tôi đã hiểu, bây giờ nói chuyện bãi Sư Tử đi.”