Anh ta lau nước mắt, hít sâu một hơi, ưu tư, gật đầu:
“Bên dưới bãi Sư Tử, trấn một con Minh Sư.” Anh ta nói: “Người chôn con sư tử đó, chính là khai quốc công thần Minh triều, Lưu Cơ Lưu Bá Ôn.”
“Lưu Bá Ôn?” Tôi nhíu mày: “Cụ thể chuyện như thế nào.”
“Năm Nguyên Hướng cuối cùng, ở đây xuất hiện hai toán thổ phỉ.” La Tú Sơn nói: “Cầm đầu hai toán này, một người tên Triệu Nguyên Long, người còn lại là Trần Kim Thù. Hai người này vốn là bộ tướng của Trương Sĩ thành Chiết Tây. Trương Sĩ binh bại bị giết, bọn họ liền mang theo một bộ phận tàn binh tới nơi này làm thổ phỉ, đốt giết cướp bóc không chuyện xấu nào không làm. Sau đó quân số của bọn họ càng ngày càng nhiều, đạt tới hơn 5,6 ngàn người. Vì vậy họ chia ra lập trại, một bên chiếm cứ núi Dã Lang, bên còn lại chiếm núi Hắc Hổ. Cậu cũng thấy, bãi Sư Tử có địa thế tương đối hiểm trở, bọn họ chiếm cứ núi Dã Lang và núi Hắc Hổ, hai bên tương hỗ, dễ thủ khó công. Khi ấy Minh thái tổ Chu Nguyên Chương đã từng nhiều lần phái binh tới, cuối cùng cũng tổn thất nặng nề, bại trận quay về.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
“Năm Nguyên Chánh thứ 26, Chu Nguyên Chương quyết định Bắc phạt, hoàn toàn lật đổ sự thống trị của Nguyên Đình.” Anh ta nói: “Nhưng trước khi Bắc phạt, ông ta phải ổn định được hậu phương. Lúc ấy thảo khấu các nơi đều bị tiêu diệt, chỉ có ở núi Dã Lang và núi Hắc Hổ, không những không bị tiêu diệt, ngược lại thế lực mở rộng đến hơn 10 ngàn người. Vì vậy Chu Nguyên Chương phái Đại thống lĩnh Lam Ngọc dẫn quân, ra lệnh cho ông ta nhất định phải tiêu diệt được 2 toán thổ phỉ.”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Lam Ngọc là một viên tướng hung hãn, tác chiến dũng mạnh, giết người không ghê tay." La Tú Sơn nói: "Sau khi Lam Ngọc Đại tướng quân tới đây đã đại chiến 3 hiệp, cuối cùng Trần Kim Thù chết trận, Triệu Nguyên Long bị bắt, đồng thời còn có 4 ngàn binh lính bị thương bắt làm tù binh. Lam Ngọc tổn thất mấy ngàn người, ái tướng của ông ta cũng trúng thương. Dưới cơn nóng giận, ông ta đã đem 4 ngàn tù binh cùng nhưng người chết trận, tổng cộng hơn 10 ngàn người cùng vùi xuống bãi Sư Tử.”
Long tôi run lên: “Hơn 10 ngàn người?”
“Phải.” Anh ta gật đầu: “Hơn 10 ngàn người.”
“Nói như vậy, bãi Sư Tử chính là một hố chôn tập thể?”
“Có thể nói như vậy.”
“Nhưng Lý Xuyên nói, khi đào móng, ước chừng đến ba mươi thước đều là đất tốt.” Tôi không hiểu: “Nếu như là cái hố chôn vạn người, vậy hài cốt đâu?”
La Tú Sơn bình tĩnh cười một tiếng: “Cậu đừng vội, nghe tôi nói hết.”
Tôi trầm lại, gật đầu.
“Nơi đó vốn không được gọi là bãi Sư Tử, mọi người đều gọi nó là cốc Vạn Thi, nghe đâu cái tên này là do Lam Ngọc lưu lại.” Anh ta nói: “Mấy năm sau, Minh thái tổ chính thức lên ngôi, thành lập triều Minh, cả nước khôi phục sản xuất kinh tế. Nhưng cốc Vạn Thi này âm khí suốt ngày lượn quanh, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng quỷ khóc, hơn nữa người đi vào đây chỉ có một kết cục, chết không nghi ngờ, tử thi còn hết sức đáng sợ. Quan địa phương thấy tình cảnh này, vội làm mật hàm báo lên trên. Sau khi Minh thái tổ biết chuyện, liền phái Lưu Bá Ôn tới xử lý chuyện này.”
“Ông ta làm thế nào?” Tôi hỏi.
“Sau khi Lưu Bá Ôn tới đây, trước tra xét tình hình cốc Vạn Thi. Sau đó ông ta điều động tới 5 ngàn lính cả đêm moi hơn 10 ngàn cỗ thi thể, lại cho binh lính đào một hố sâu 15 trượng, đem những cỗ thi thể này một lần nữa chôn xuống, cũng sai người tạc một con Minh Sư lớn đặt trên thi thể. Ngoài những chuyện này, ông ta còn sai người chôn theo 300 người giấy, 2 sư đồng giấy, 4 con sư tử giấy, một số nhạc sư giấy tới để cúng tế Minh Sư, trấn áp ác quỷ. Sau khi hạ táng những thứ này, trên đất đổ lên phì nhiêu 3 trượng, lại đổi tên nơi này thành bãi Sư Tử. Từ đó về sau, ở đây không xuất hiện chuyện lạ nữa.”
“Minh Sư …” Tôi hiểu: “Vạn Sơn là Vạn Thi, Vạn Sơn trấn bãi Sư Tử, cái tên này là một câu thần chú…”
“Phải.” Anh ta gật đầu.
Tôi nhìn anh ta: “Chuyện này làm sao anh biết?”
Anh ta lấy từ trong túi ra một cuốn sách cổ xưa, hai tay đưa cho tôi: “Tôi đọc từ trong cuốn sách này.
Tôi nhận lấy xem, trên đó viết một hàng chữ nhỏ: “Đại Minh Lưu Thành Ý Công Phong Thủy Mật Lục(*).”
(*) Sách mật về phong thủy của Lưu Thành Ý đời nhà Minh.
“Lưu Thành Ý?” Tôi không hiểu.
“Lưu Bá Ôn tước hiệu là Thành Ý Bá.” La Tú Sơn giải thích: “Cuốn sách này vốn truyền từ đời Minh, là sách cấm, sau đó được một lão hòa thượng trên Kim Sơn Tự bí mật giữ lại. Sau bao đời lưu truyền, đã đến tay ân sư Trầm Tinh Hải Trầm lão. 15 năm trước, khi tôi bái Trầm lão làm thầy, ông ấy đã đem cuốn sách này truyền lại cho tôi, coi như tín vật y bát.”
“Hóa ra là như vậy… Vậy Trầm lão cũng biết chuyện bãi Sư Tử?”
Anh ta lắc đầu: “Không, Trầm lão không biết. Cuốn sách này mặc dù do ông ấy truyền lại, nhưng Trầm lão chỉ nghiên cứu nửa quyển trước, không xem đến nửa quyển sau. Liên quan đến truyền thuyết ở bãi Sư Tử cũng được viết ở nửa sau cuốn sách, cho nên Trầm lão chưa từng xem đến.”
Tôi gật gật đầu: “Tôi hiểu…”
Anh ta nhìn tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, nếu cậu không tin, có thể tự xem, xem tôi có nói sót chuyện gì.”
Tôi cười nhạt, trả sách cho anh ta: “Không cần, tôi tin anh.”
“Cảm ơn thiếu gia.” Anh ta cảm khái thở dài, cất sách đi.
Tôi uống một ngụm trà, hỏi anh ta: “Thầy La, Minh Sư là dạng trấn vật gì, anh có biết không?”
“Chuyện này… tôi cũng không rõ lắm.” Anh ta nói: “Trong sách có nhắc đến từ này, nhưng cũng không giải thích nhiều.”
“Vậy làm sao anh tìm được đến nơi này, sau đó giải thế cục ở đây?” Tôi hỏi.
Anh ta lắc đầu: “Mảnh đất này không phải tôi chọn cho Lý Xuyên, là bác trai của Trần Lệ, trấn trưởng trấn Vạn Sơn - Trần Tam Phú đi Hàng Châu tìm Lý Xuyên, mời cậu ta tới đây đầu tư. Trần Tam Phú vì thành tích, muốn mở mang khu công nghiệp ở bãi Sư Tử, Sắt Thép Vĩnh Xuyên là hạng mục đầu tiên do ông ta kéo về, Lý Xuyên đồng ý tới, nhưng thật ra là kết quả của việc Trần Lệ thổi gió bên gối. Cậu ta quyết định chuyện này xong mới nói với tôi, để tôi tới xem phong thủy nơi này thế nào. Tôi tới đây nhìn mới nhớ tới bãi Sư Tử và Minh Sư trong sách, đầu nghĩ đây chính là một cơ hội tốt để báo thù cho Chu Vân, vì vậy mới thiết kế thúc đẩy những chuyện này.”
“Như vậy, không phải anh bảo anh ta chọn?” Tôi nhíu mày: “Nhưng anh ta nói, những chuyện này đều là chủ ý của anh?”
Anh ta khinh thường cười một tiếng: “Con người Lý Xuyên chính là như vậy, lời của cậu ta có bao nhiêu là thật? Con người này, mơ ngủ mới nói được nửa phần thật, huống chi cậu ta còn chưa ngủ.”
Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng, gật đầu: “Hiểu rồi…”