Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 110 - Chương 110. Còn Quá Trẻ

Chương 110. Còn Quá Trẻ Chương 110. Còn Quá Trẻ

Anh ta khe khẽ thở dài: “Ngô Tranh thiếu gia, chuyện nên nói tôi đã nói hết với cậu rồi. Cậu là cao thủ, có thể nhìn ra được, những năm nay người trấn Vạn Sơn đào núi, phong thủy bãi Sư Tử đã bị phá hỏng. Sói trái hổ phải, song sát tương giáp, giữa có Minh Sư trấn giữ mới áp được 10 ngàn ác quỷ. Bây giờ núi bị đào, phong thủy bị phá, sư tử cũng thoát ra ngoài. Một khi Minh Sư thức tỉnh, rời khỏi bãi Sư Tử, vạn linh rời núi, trấn Vạn Sơn ắt sẽ gặp tai ương. Tôi có tội cũng được, nhưng con trai tôi mới ba tuổi, tôi thay những đứa trẻ trong trấn Vạn Sơn này cầu xin cậu, cậu nhất định phải thu phục được Minh Sư, trả thái bình lại cho vùng đất này.”

Tôi yên lặng một hồi, hít sâu: “Tôi… chỉ có thể cố hết sức…”

La Tú Sơn cười: “Cảm ơn!”

Anh ta đứng lên, đi về phía cầu thang.

Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Thầy La, anh chỉ có một đứa con thôi sao?”

Anh ta dừng bước: “Tôi và vợ trước đã ly hôn 10 năm nay, chỉ vì nghĩ đến cha mẹ cô ấy nên không công khai. Sau khi Minh Uyển xảy ra chuyện, tôi liền cùng cô ấy kết hôn, giờ cô ấy là vợ tôi…”

Nói xong, anh ta xoay người, ôm quyền với tôi.

Tôi không lên tiếng, ôm quyền đáp lễ.

Anh ta thư thái cười một tiếng, đột nhiên nhướng mày, kịch liệt ho vài tiếng, vội lấy khăn tay ra.

Tôi nhìn thấy rất rõ ràng, khăn tay trong tay anh ta nhiễm đỏ.

Anh ta dùng sức mím môi, không để máu trào ra, xoay người rời đi.

Quay về khách sạn, tôi im lặng nửa ngày.

Khả Nhi cho là tôi chịu thiệt, vô cùng khẩn trương hỏi tôi chuyện thế nào.

Yên lặng hồi lâu, tôi đem chuyện kể cho cô.

Khả Nhi nghe xong, không nhịn được, tức giận mắng to: “Mẹ nó! Lý Xuyên là hạng người gì vậy? Thiếu gia, chúng ta mặc kệ anh ta, loại người khốn nạn như vậy không đáng được cứu! Cho anh ta tự sinh tự diệt mới đúng.”

Tôi nhìn Khả Nhi: “Nếu cậu là bác sĩ, trong bệnh viện có một phạm nhân chuyện ác nào cũng làm, cậu có cứu tên đó không?”

“Tôi…” Khả Nhi hết ý kiến.

“Thầy phong thủy cũng giống bác sĩ, nhận lời nhờ vả của người khác.” Tôi nhàn nhạt nói: “Tôi đã đáp ứng Lý Xuyên thì chuyện này nhất định phải làm cho xong. Về ân oán giữa anh ta và La Tú Sơn, đó là chuyện của hai người bọn họ, không liên quan tới chúng ta. Hơn nữa, coi như không Lý Xuyên và La Tú Sơn, chúng ta cũng phải vì đứa trẻ, vì Minh Uyển, vì người dân trấn Vạn Sơn mà cân nhắc chuyện này. Chúng ta phải làm tới cùng, nếu không một khi Minh Sư thành hình, lao lên khỏi mặt đất, vạn quỷ rời núi, không biết sẽ còn bao nhiêu người gặp tai họa.”

“Vậy tại sao cậu còn buồn bực không vui?” Cô nhìn tôi: “Bởi vì chuyện này khó làm? Hay vì tức giận Lý Xuyên?”

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chỉ là tôi thấy, mình còn quá trẻ.”

Cô yên tâm, cười với tôi: “Trẻ cũng không sao, chỉ cần không phải chán nản, tôi sẽ không lo nữa. Cũng như cậu nói, chúng ta tới làm việc, thu phục con sư tử kia, còn về mâu thuẫn của hai bọn họ, chúng ta không cần quản.”

Cô đứng lên: “Muốn uống một tách cà phê không?”

Tôi cười nhẹ: “Ừ.”

Cô gật đầu, quay người đi pha cà phê.

Thật ra tôi hiểu, cô mắng Lý Xuyên cho tôi hả giận, nhưng thật sự tôi không tức giận. tôi chỉ cảm thấy, mình còn quá trẻ, thiếu chút nữa đã bị Lý Xuyên lừa.

Có điều nghĩ lại, lừa cũng không sao. Tôi tới làm việc, chuyện này làm xong là được.

Khả Nhi mang tới hai tách cà phê, ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi: “Thiếu gia, sư tử đen chưa rõ tình hình, chúng ta phải làm thế nào?”

“Phong thủy ở đó vốn là sói trái hổ phải, song sát tương giáp, địa thế như vậy Minh Sư mới có thể bị thu phục, ngoan ngoãn trấn ác quỷ.” Tôi nói: “Bây giờ núi Dã Lang bị đào đi một nửa, kết cấu song sát tương giáp biến thành chó sói chạy trốn, mãnh hổ xuất giáp. Mãnh hổ ngã vào bãi Sư Tử, sư tử và hổ đánh nhau, Minh Sư cảm nhận được sự khiêu chiến sẽ không thể an phận ở đó trấn áp ác quỷ được nữa. Hơn nữa từ đầu triều Minh đến giờ đã hơn 600 năm, Minh Sư sợ rằng đã sớm hút hết chân khí dưới đất mà thành tinh. Trấn vật một khi đã hành tinh sẽ tự có linh tính, dù cho mãnh hổ không khiêu khích nó cũng không kiên nhẫn được, muốn thoát ra ngoài.”

“Cậu vừa nói sư tử và người giấy đều được chôn xuống cùng trấn vật, nhưng đêm hôm trước chúng ta lại thấy những người đó đang kêu gọi sư tử đen. Tình hình dường như có gì không đúng?” Khả Nhi đột nhiên nghĩ đến.

“Không phải là không đúng, những người giấy yểm linh đều đã bị Minh Sư trấn phục, trở thành nô lệ của nó. Bọn họ vốn có nhiệm vụ giúp Minh Sư trấn áp ác quỷ, nhưng giờ lại muốn lợi dụng âm khí, giúp Minh Sư mở phong ấn thoát ra ngoài. Tôi đoán có lẽ vài buổi tối nữa, sư tử đen sẽ biến thành hữu hình.”

“Không lẽ nó có thể biến thành sư tử thật?” Khả Nhi hỏi.

“Đương nhiên không có chuyện đó, nhưng một khi nó đủ mạnh, có thể thoát được khỏi bản thể để biến thành linh thể độc lập.” Tôi nhìn cô: “Giống như Ngọc Khôi Tiên, nếu như cô ấy mạnh hơn một chút nữa, có thể rời khỏi Ngọc Khôi, tồn tại độc lập.”

“Hiểu rồi.” Cô gật đầu: “Nói cách khác khác, mấy ngày sau, sư tử đen có thể thoát khỏi bãi Sư Tử, không ai chế ngự được nó. Một khi chuyện xảy ra, ác quỷ cũng thoát ra, bãi Sư Tử một lần nữa biến thành cốc Vạn Thi, là như vậy?”

“Chỉ sợ không chỉ mỗi bãi Sư Tử.” Tôi nhàn nhạt nói: “Trước đây giao thông khó khăn, hơn nữa còn có sói trái hổ phải, song sát tương giáp, ác quỷ khó rời đi. Bây giờ Lý Xuyên lại xây một đường quốc lộ thẳng tới trấn Vạn Sơn, mà bố cục phong thủy cũng bị phá. Mãnh hổ xuất áp, sát khí nặng, một khi ác quỷ thoát ra sẽ không ở yên một chỗ, tất sẽ dọc theo đường quốc lộ vào trấn Vạn Sơn. Đến lúc đó sẽ không còn là chuyện của một mình Lý Xuyên nữa…”

“Mẹ…” Khả Nhi ý thức được tầm quan trọng của vấn đề: “Vậy… vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu gia, có cách gì không?”

Tôi nhìn cô, cười nhẹ: “Cách tất nhiên là có.”

“Cách gì?” Cô vội vàng hỏi.

Tôi không vội không hoảng uống một ngụm cà phê, nói hai chữ: “Xây miếu.”

Bình Luận (0)
Comment