Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 116. Bí Mật Của Khả Nhi

Chương 116. Bí Mật Của Khả Nhi Chương 116. Bí Mật Của Khả Nhi

Tôi không hề lo sợ, đi tới ba quả cầu cuối cùng, bấm ngón tay quyết, bố trí Thái Cực Trận, tiếp tục lấy thần quang vẽ ba đạo phù Tụ Linh, đem ba đạo phù theo thứ tự ấn vào ba quả cầu thủy tinh, niệm chú ngữ: “Thiên cương, địa sát, linh nguyên, tam tài hợp khí, sắc.”

Thủy tinh cầu chợt lóe, khí trường của trận Cửu Tinh Tụ Linh bốc lên, kết giới ba màu xinh đẹp hiện ra, vây lấy toàn bộ miếu Sư Vương và sư tử đen.

Trong phút chốc, linh khí, sát khí, khí đất toàn bộ tụ tập về phía chúng tôi, ép sát tới khiến chúng tôi không cách nào hô hấp. Tôi ngừng thở, ném phù Dẫn Linh vào trận pháp, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trung tâm 3 trận Tụ Linh, ôm Khả Nhi vào ngực, bắt đầu thở bằng phương pháp thai tức.

Khả Nhi ôm chặt lấy tôi.

Phù Dẫn Linh không chỉ có thể hấp dẫn linh thể, còn có thể hòa hợp trận pháp, sau khi nhập vào trận Cửu Tinh Tụ Linh, trong nháy mắt nó biến thành một linh khí mạnh mẽ, khiến trận Cửa Tinh Tụ Linh cùng trận Ngũ Lôi Liệt hỏa trong đại điện hợp thành một thể. Dường như ngay lúc đó, sư tử đen rống lên nhào vào trung tâm trận Cửa Tinh Tụ Linh.

Chỉ nghe một tiếng hô, nó bị trận pháp biến thành một cỗ sát khí màu đen, bị phù Dẫn Linh dẫn vào đại điện, phong ấn trong cơ thể của sư tử đá.

Sư tử đen gầm thét rung thiên động địa, mặt đất của miếu Sư Vương rung lên, nhưng nó cũng không thoát ra ngoài.

Khả Nhi thấy sư tử đen đã bị phong ấn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thiếu gia, nó bị phong ấn rồi.” Cô nhỏ giọng nói bên tai tôi.

“Đừng mất cảnh giác, còn người giấy chưa tới.” Tôi nhỏ giọng nói: “Cố gắng thả lỏng, hít thở theo tôi.”

“Được!” Cô nhắm mắt lại.

Tôi ôm chặt cô, tay dán vào lưng, truyền nội khí vào kinh mạch cho cô, vừa hướng dẫn cô thả lỏng, giúp cô tiến vào trạng thái thở thai tức.

Ở trong trận pháp, chỉ có dùng phương pháp này hô hấp mới không bị thương.

Khả Nhi rất thông minh, chỉ trong chốc lát, tiếng hô hấp của cô biến mất, chuyển sang trạng thái thở thai tức.

Tôi yên tâm, vừa dẫn dắt cô, vừa quan sát bên ngoài miếu.

Người giấy đã đi tới cửa, lập tức tiến vào.

“Một lúc nữa có thể sẽ hơi nóng, đừng mở mắt.” Tôi nhỏ giọng nói.

Khả Nhi không lên tiếng, khẽ gật đầu.

Lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài ngừng lại, người giấy đột nhiên bay lên trời, từ các hướng nhào vào sân.

Miếu Sư Vương biến thành một biển lửa.

Tôi ôm chặt Khả Nhi, nhắm hai mắt lại.

Người giấy quả thật đã mạnh hơn lần trước rất nhiều, nhưng bọn họ cũng chỉ là yểm linh, vừa động đến trận Cửa Tinh Tụ Linh được hòa thành một thể với trận Ngũ Lôi Liệt hỏa, trong nháy mắt đã biến thành tro bụi.

Mấy trăm người giấy, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, biến thành tro bụi, sau đó lại thành hình, sau đó xông vào, cứ như vậy lặp đi lặp lại, ước chừng đã hơn 2 tiếng.

Miệng lưỡi chúng tôi đều khô, sắp bị nướng chín.

Điều này chưa phải đáng sợ nhất, chuyện đang sợ nhất là, chúng tôi cứ bị người giấy vây lấy, trận Thất Tinh Tỏa Linh ở nhà xưởng sẽ không cách nào kích hoạt được. Nếu như có ác quỷ chạy đến, như vậy sẽ phiền phức lớn.

Nhưng đến nước này, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.

Những người giấy này dù có mạnh hơn nữa, cuối cũng cũng sẽ xong đời, bọn họ kiên trì được 1 giờ đã là kỳ tích, đến giờ Tý, tôi tin rằng chúng sẽ không kiên trì được nữa.

Quả nhiên, tôi đã đoán đúng.

Tiếp tục đánh hơn 20 phút, chúng bắt đầu yếu dần, xông vào cũng ít đi.

Tôi nhịn xuống cơn đau nhức ở cổ họng, vừa dẫn dắt Khả Nhi thở thai tức, vừa quan sát ngọn lửa ở xung quanh.

Lại qua mấy phút, đám nhạc sư giấy cố gắng xông vào bị đốt thành tro, sau đó không còn thấy nữa.

Tôi nhìn cũng không sai lắm, ôm lấy Khả Nhi bước quanh trận pháp, chạy như điên ra ngoài.

Trong nháy mắt, Khả Nhi tỉnh lại, vội vàng hỏi tôi: “Thiếu gia, sao thế?”

Tôi không còn thời gian giải thích, chạy tới mấy chục thước, trượt chân té lăn trên đất, tôi nhào tới dùng thân thể bảo vệ cho cô, ôm lấy đầu, bịt kín lỗ tai cô.

Gần như đồng thời, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, bổ vào miếu Sư Vương.

Bụi mù cuồn cuộn.

Khả Nhi hoảng sợ, vội vàng nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu không bị thương chứ? A?”

Tôi ho khan mấy tiếng ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía miếu Sư Vương, thấy ánh sáng kết giới vẫn còn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu có bị thương không? A… cậu nói gì đi.” Khả Nhi lo lắng tới phát khóc.

“Tôi không sao.” Tôi cười với cô, nhíu mày: “Cổ họng khó chịu quá, chúng ta cần lên xe lấy nước."

Khả Nhi ôm lấy tôi, nghẹn ngào trên vai.

“Cậu khóc cái gì, không phải không sao rồi à?” Tôi an ủi cô: “Được rồi, chúng ta uống nước xong còn phải kích hoạt trận Thất Tinh Tỏa Linh.”

Lúc này Khả Nhi mới buông tôi ra, lau nước mắt, gật gật đầu: “Ừ!”

Hai chúng tôi trở lại xe, mỗi người một chai nước, xe tiếp tục đi về phía công xưởng.

Trên đường, Khả Nhi không dừng được lau nước mắt, vô cùng ấm ức.

“Sao thế?” Tôi lo lắng hỏi: “Bị thương rồi?”

Cô lắc đầu.

“Vậy cậu khóc cái gì?” Tôi không hiểu.

Cô sâu xa nhìn tôi, đạp chân ga, tăng nhanh tốc độ.

Tôi thấy cô không muốn nói, đành không hỏi nữa.

Tới khu xưởng, chúng tôi nhanh chóng chạy đến sân quần vợt, cẩn thận nhìn ra bên ngoài, âm khí trong công xưởng rất thịnh, mơ hồ còn thấy có ánh quỷ lóe lên.

Vào sân quần, chúng tôi mở cửa xuống xe, nhanh chóng đi vào trận pháp.

Khả Nhi đột nhiên đè tay tôi xuống: “Thiếu gia, chờ đã!”

Tôi nhất thời sửng sốt: “Sao thế?”

Ánh mắt cô hồng hồng: “Nói cho cậu nghe một bí mật, sau khi cậu nghe xong, phải coi như không biết, được không?”

“Bí mật gì?” Tôi nhìn cô.

“Cậu đồng ý với tôi đi.” Cô có chút kích động.

Tôi mờ mịt, theo bản năng gật đầu: “Được.”

Cô nhìn tôi thật sâu, lại gần ôm lên cổ, hôn xuống môi tôi.

Tôi ngẩn người.

Cô vừa hôn, vừa rơi lệ, vô cùng khổ sở.

Tôi vội ngăn cô lại: “Khả Nhi… đừng như vậy… tôi có bạn gái rồi!”

Cô dừng lại, buông tôi ra, lau nước mắt, cười với tôi: “Tôi biết.”

“Cậu…” Tôi vô cùng lúng túng

Bình Luận (0)
Comment