Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 117 - Chương 117.

Chương 117. - Chương 117. -

“Cậu thích Quách tiểu thư, tôi thích cậu.” Cô thương tâm nhìn tôi: “Tôi biết tôi không xứng với cậu, đã định cả đời sẽ không nói cho cậu nghe bí mật này. Nhưng mới vừa rồi, chúng ta thiếu chút nữa bị sét đánh chết! Cậu có biết tôi đã rất sợ không! Tôi không sợ chết! Tôi sợ cậu bị thương! Cậu hiểu không?”

“Tôi… tôi…” Tôi bất đắc dĩ nhìn cô, không biết nói gì.

Cô lau đi khóe mắt nhòe nước, bình tĩnh cười: “Tôi biết chúng ta chậm trễ bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu ác quỷ tràn ra ngoài, đến khi trời sáng vẫn còn 7 đến 8 tiếng, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thiếu gia, cậu đừng trách tôi, tôi không sợ chết, nhưng những lời này không nói ra, tôi sợ sẽ chết không nhắm mắt!”

Cô nhìn tôi: “Cậu hãy quên những chuyện này đi.”

Tôi trầm mặc mất mấy giây, hắng giọng nhìn cô: “Tôi kích hoạt trận pháp trước.”

Cô gật đầu: “Ừ.”

Tôi xoay người ngồi xuống, hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, bấm ngón tay hai lần, bố trí trận Thái Cực, sau đó đứng lên, ném 7 đạo phù Thất Tinh Tỏa Linh vào trận pháp.

Rất nhanh, trận Thất Tinh Tỏa Linh phát ra trường khí mạnh mẽ, như từng đợt sóng đánh vào bên trong khu xưởng, khiến ác quỷ bay mất không còn một mống.

Bên trong nhà xưởng một lần nữa sạch sẽ.

Hai chúng tôi đều trầm mặc.

Trong lòng tôi rất loạn, không biết đối mặt với cô thế nào.

Khả Nhi cũng rất loạn, cô không hề nghĩ tới đối phó với lũ ác quỷ này hóa ra lại là chuyện đơn giản nhất, nhưng mới vừa thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, đầu óc nóng lên lại nói bí mật này ra, bây giờ cô cũng không biết làm thế nào đối mặt với tôi.

Yên lặng hồi lâu, tôi nghĩ hay là mình chủ động nói chuyện, dù sao tôi cũng là con trai.

Tôi hắng giọng, nhìn cô: “Khả Nhi, chuyện vừa rồi…”

Lời chưa dứt, một cỗ huyết khí xông lên, trước mắt tôi tối sầm, đứng không vững.

“Thiếu gia!” Khả Nhi cả kinh, vội chạy tới ôm tôi: “Cậu sao rồi?”

Tôi phun búng máu trong miệng ra, ngực như bị đâm xuyên qua, vô cùng đau đớn.

Khả Nhi bị dọa sợ: “Thiếu gia! Thiếu gia!”

Tôi ho khan mấy tiếng, lại nôn ra một búng máu, thở dốc một trận mới có thể nói chuyện.

“Không sao… đỡ tôi lên xe…”

“Được!” Cô lau nước mắt, đỡ tôi về xe, lại đưa tới một chai nước đã mở nắp: “Cậu súc miệng đi!”

Tôi nhận lấy, súc miệng, người vô lực, khó chịu không hình dung nổi.

“Ngọc cô nương! Ngọc Khôi Tiên, cô mau ra đây! Mau ra đây đi!” Khả Nhi đè lên mặt vòng trong ngực tôi, gấp gáp đến độ rơi nước mắt: “Thiếu gia! Thiếu gia…”

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cậu… cậu vẫn cho rằng cô ấy… cô ấy vẫn ở đây à…”

“Cô ấy còn, cô ấy thực sự còn ở đây mà!” Khả Nhi khóc nói: “Ngọc Khôi Tiên, cầu xin cô, mau ra đây đi!”

Tôi nhìn cô rơi lệ, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Khả Nhi tuyệt đối là một trợ thủ có một không hai, nhưng tầng giấy mỏng này quá dễ phá, sau này tôi còn có thể dẫn theo cô ư? Nếu còn mang cô theo, sao tôi có thể đối diện với Tiểu Quân đây? Tôi càng nghĩ càng loạn, khổ sở cười một tiếng, bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại.

Khả Nhi không biết suy nghĩ trong lòng tôi, giờ phút này chỉ một mực lo lắng.

“Ngọc Khôi Tiên! Ngọc cô nương! Bà cô Ngọc! Tôi cầu xin cô đó… Cô mau ra đây cứu thiếu gia! Cô mau ra đây đi…” Cô khóc vô cùng thương tâm.

“Đều tại tôi, tôi không nên nói với cậu những câu đó.” Cô đau lòng ôm lấy tôi: “Thiếu gia, tôi sai rồi, tôi sai rồi…”

Tôi muốn an ủi cô mấy câu, nhưng đầu càng ngày càng nặng xuống, không còn khí lực nói chuyện.

Ngay lúc này, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, một làn khí mát rượi tràn vào ngực, đau đớn vì hỏa thiêu giảm đi rất nhiều.

Tôi ngẩn ra, mở mắt.

Khả Nhi nhìn thấy, vội vàng lau nước mắt: “Thiếu gia, cậu…”

“Khả Nhi, tôi nhìn thấy tia sáng trắng…”

Tôi nói xong những chữ này, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.

Vào thời khắc phương Đông hiện lên ánh sáng bạc, miếu Sư Vương truyền đến tiếng sư tử gầm.

Tôi mở mắt ra, ý thức rõ ràng.

Khả Nhi thấy tôi tỉnh, vội vàng hỏi: “Thiếu gia, cậu thấy thế nào? Còn khó chịu không?”

Tôi ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô.

“Bắt đầu từ lúc nào?” Tôi hỏi cô.

“Cái gì?” Cô nhất thời sửng sốt?

“Bí mật đó của cậu, bắt đầu từ lúc nào?” Tôi nhìn cô.

Cô trầm mặc một hồi, cười, nụ cười chua xót.

“Không có bí mật nào hết.” Lệ nóng vòng quanh, cô ôm chặt lấy tôi, dùng gương mặt mình sưởi ấm tôi: “Tôi chỉ cần cậu mạnh khỏe là đủ. Tôi cùng cậu vào sinh ra tử, nguyện ý chịu đau đớn vì cậu, chăm sóc cậu, đứng từ xa nhìn cậu! Tôi sẽ chúc phúc cho cậu và Quân tiểu thư, tôi cũng sẽ không có suy nghĩ không an phận nữa…”

Những lời cô nói khiến lòng tôi đau nhói.

Tôi cố gắng ngồi dậy, đưa tay lau đi nước mắt của cô, nhìn cô cười: “Cậu có biết một thầy phong thủy gặp được trợ thủ hợp ý, khó khăn thế nào không?”

Cô cúi đầu xuống, nước mắt như trân châu rơi.

Tôi lẳng lặng nhìn cô, bình tĩnh cười một tiếng: “Sau này không cho phép như vậy nữa.”

Cô ngẩng đầu, giật mình nhìn tôi.

“Sao?” Tôi khó hiểu: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”

“Ý cậu là, vẫn muốn tôi?” Cô tựa như không tin được.

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Nếu không thì sao? Tôi đi đâu tìm một trợ thủ biết lái xe, biết dùng dao, thị lực tốt, trí nhớ tốt, thính lực còn tốt hơn, lại có thể chăm sóc tôi, chọc tôi cười đây?”

“Vậy tôi có thể ăn đậu hũ của cậu không(*)?” Cô hỏi.

(*) Sàm sỡ.

Tôi đỏ mặt: “A, chuyện này…"

Cô mỉm cười, lại gần ôm lấy tôi: “Thiếu gia, tôi yêu cậu!”

Tôi nhất thời sửng sốt, bình tĩnh cười, vỗ nhẹ vào sau lưng cô: “Tôi cũng yêu cậu.”

Cô cười hì hì, buông tôi ra: “Vậy mới đúng!”

Tôi cũng cười: “Được rồi, không lộn xộn nữa, tôi đi thu trận, sau đó qua miếu Sư Vương nhìn thử.”

Cô không cười: “Nhưng vết thương của cậu…”

Tôi xoa ngực, bình tĩnh cười: “Rất thần kỳ, đã lành lại rồi.”

Cô yên tâm: “Tôi đã nói mà, Ngọc cô nương nhất định vẫn còn ở đây! Bây giờ cậu tin chưa?"

“Chưa chắc là cô ấy còn.” Tôi cầm mặt ngọc ngắm nhìn: “Dù sao đây cũng là Ngọc Khôi ngàn năm, coi như cô ấy không ở đây, cũng là linh vật hiếm có. Cũng tốt, mang theo cô ấy sẽ không sợ bị thương.”

Bình Luận (0)
Comment