Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 118 - Chương 118. Hưng Sư Vấn Tội

Chương 118. Hưng Sư Vấn Tội Chương 118. Hưng Sư Vấn Tội

Cô không phục, nhún nhún vai: “Tùy cậu nói, dù sao tôi vẫn tin là cô ấy còn ở đây, chính là còn ở đây.”

Tôi cười cười, cất mặt ngọc đi: “Được rồi, lái xe đi, tôi thu trận pháp, chúng ta lên đường!”

Cô cười một tiếng, dùng sức gật đầu: “Ừ!”

Thu xong trận, chúng tôi rời khỏi nhà xưởng, một lần nữa trở lại miếu Sư Vương.

Hào quang kết giới vẫn còn, trận Cửu Tinh Tụ Linh và trận Ngũ Lôi Liệt Hỏa vận hành vô cùng tốt.

Tôi thu lại trận pháp, dẫn theo Khả Nhi vào đại điện, nhìn sư tử một lần nữa, nó đã biến thành màu xanh nhạt.

“Mẹ nó, màu sắc biến đổi rồi…” Khả Nhi nhìn tôi.

“Điều này chứng tỏ luyện nuôi không tệ.” Tôi nhìn kỹ, yên tâm: “Toàn bộ sức mạnh của nó đã chuyển tới bản thể mới này, khu xưởng của Lý Xuyên có thể đi vào hoạt động rồi."

Khả Nhi cảm khái: “Nhớ lại chuyện tối qua, cứ như một giấc mộng…”

“Có phải rất có cảm giác thành tựu?” Tôi hỏi cô.

Cô tự hào gật đầu.

Tôi bình tĩnh cười, lấy điện thoại gọi cho Lý Xuyên.

“Thiếu gia, cuối cùng cậu cũng gọi rồi.” Có vẻ như Lý Xuyên một đêm không chợp mắt: “Bên đó sao rồi? Vẫn thuận lợi chứ?”

“Anh có thể bắt đầu đưa nhà máy trở lại hoạt động rồi.” Tôi nhàn nhạt nói.

Lý Xuyên ngây ngẩn, chuyển sang khóc lớn: “Thiếu gia, cảm ơn cậu! Cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi! Thật sự rất cảm ơn câu…”

Tôi cúp điện thoại, nhìn sư tử lớn trước mặt, trong lòng ung dung.

Chuyện của Lý Xuyên, cuối cùng cũng giải quyết xong.

Chúng tôi tới Hàng Châu nghỉ dưỡng hai ngày, hết ngày mới ngồi tàu cao tốc trở về Thượng Kinh.

Lý Xuyên vô cùng cảm kích chúng tôi, nói muốn đích thân đưa chúng tôi về, nhưng bị tôi từ chối khéo. Chuyện đã xong, không cần phiền người ta nữa.

Sau khi trở về Thượng Kinh, tôi và Khả Nhi đi ăn lẩu, gọi cả lão Triệu tới.

Khả Nhi giống như tiên sinh kể chuyện cổ tích, đem những chuyện đã trải qua thêm mắm dặm muối kể cho lão Triệu nghe, lão Triệu đầy chấn động lại say mê, quấn lấy tôi nói: “Thiếu gia, lần sau nếu còn cơ hội, nhất định phải mang tôi theo! Mẹ nó, hâm mộ các người quá, đây mới gọi là nhân sinh chứ! Kích thích quá!”

Tôi cười: “Anh cứ nghe cậu ấy thổi phồng lên, đâu có nguy hiểm như vậy?”

“Ai thiếu gia, tôi đâu có thổi phồng.” Khả Nhi phản đối: “Sư tử lớn kia có phải cao mấy chục thước? Có phải một bộ móng có thể dẫm anh Phi thành đống xương tàn?”

“Phải không phải không?” Lão Triệu vội vàng hỏi.

Tôi nhìn anh ấy: “Cũng gần thế.”

Khả Nhi cười, đắc ý nhìn lão Triệu: “Sao hả? Không gạt anh chứ?”

Lão Triệu cảm khái: “Biết thế anh cũng đi, cơ hội tốt như vậy, ai…”

Tôi và Khả Nhi trao đổi ánh mắt, cười.

Sau khi ăn xong, tôi gửi cho Tiểu Quân một tin nhắn wechat: “Em về rồi, chị có rảnh không?”

Rất nhanh, chị ấy gửi cho tôi định vị, nói: “Buổi chiều chị có cuộc họp, em đến thì nhắn chị, chị bảo Lý Tĩnh xuống đón em.”

“Được!” Tôi hạnh phúc cười, cất điện thoại.

Khả Nhi nhìn tôi, biết điều cầm túi, cười ha ha: “Thiếu gia, không còn chuyện gì thì tôi đi trước nhé. Mẹ tôi bảo hôm nay cùng bà đi xem xe.”

“Được, cậu đi đi, về nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe.” Tôi nói.

“Được, có việc gọi tôi, gọi lúc nào cũng được.” Cô nói xong khoát tay với lão Triệu: “Đi đây anh Phi, một lúc nữa anh giúp thiếu gia nhé!”

“Yên tâm, lượn đi!” Lão Triệu nói.

“Xì! Lượn đầu anh.” Khả Nhi không phục lườm anh ta, xoay người đi.

“Ha ha ha…” Lão Triệu cười, nhìn tôi: “Thiếu gia thấy không? Cậu chiều hư con bé rồi!”

Tôi mỉm cười: “Anh đưa em đến Quốc Mậu đi.”

“Được!” Lão Triệu cười hắc hắc, lại gần: “Gặp bạn gái à?”

Tôi cười không nói.

Anh ấy hiểu, vung tay: “Chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta đi thôi!”

Trụ sở tập đoàn xây dựng Đông Dương nằm trong trung tâm khu cao ốc Quốc Mậu, tôi tra một hồi, phát hiện tập đoàn Hạo Thiên Hi-Tech cũng ở đó. Trong đầu tôi nghĩ nhất định không được đụng đầu Đường Tư Giai, nếu không chị hỏi tôi, tôi cũng không dễ giải thích.

Lão Triệu nhìn ra tâm tư của tôi, hiểu ý cười, lặng lẽ nói: “Không cần lo, em gái tôi đi họp ở nước ngoài, không gặp đâu…”

Tôi đỏ mặt, vội cất điện thoại.

Lão Triệu cười. Đi vào Trung tâm Quốc Mậu, tôi lại gửi Wechat cho Quách Thần Quân, nói tôi đã tới.

Wechat vừa gửi, Lý Tĩnh đã bước nhanh tới: “Thiếu gia, Quách tiểu thư bảo tôi tới đón cậu”

“À, được.” Tự nhiên tôi có chút khẩn trương.

Lão Triệu cười ha ha: “Thiếu gia, xem ra tối nay cậu không cần tôi đưa về, vậy tôi đi trước nhé.”

“Được.” Tôi gật gật đầu.

Lão Triệu gật đầu với Lý Tĩnh, rời đi.

Lý Tĩnh cười một tiếng, nghiêng người: “Thiếu gia, chúng ta đi thôi.”

Tôi theo Lý Tĩnh vào tầng 32 của cao ốc Quốc Mậu, trụ sở chính của tập đoàn xây dựng Đông Dương, cô ấy dẫn tôi qua một khu làm việc lớn, nơi có phòng làm việc của Quách Thần Quân.

Phòng làm việc này rất lớn, hơn 50 mét vuông, tầm nhìn vô cùng tốt.

Lý Tĩnh đóng cửa lại, kéo cửa sổ xuống, bên ngoài nhất thời không truyền tới thanh âm nào nữa.

Cô ấy mang cà phê tới, nói với tôi: “Thiếu gia, cậu uống cà phê trước, nghỉ ngơi một chút. Quách tiểu thư tan họp sẽ tới.”

“Được, cảm ơn chị.” Tôi khẽ mỉm cười.

“Khách sáo rồi.” Lý Tĩnh cười: “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi ở ngoài, có việc gọi tôi.”

“Được.” Tôi gật đầu.

Lý Tĩnh xoay người ra ngoài.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bưng cà phê tới bên cửa sổ, vừa uống vừa ngắm khung cảnh bên ngoài. Nơi này là trung tâm của Thượng Kinh, đứng từ đây nhìn xuống, có một loại cảm giác như ngắm nhìn giang sơn.

Tôi nghĩ, Tiểu Quân có lẽ cũng thường xuyên như thế, vừa uống cà phê, vừa nhìn phong cảnh bên ngoài, cảm nhận loại cảm giác vi diệu này.

Đang suy nghĩ, Quách Thần Quân đã đẩy cửa đi vào: “Ngô Tranh!”

Tôi quay lại nhìn cô, trong lòng nóng lên: “Tiểu Quân!”

Cô đi tới, nhào vào ngực tôi, ôm chặt lấy.

Tôi cúi đầu hôn lên môi cô.

Cô ôm lấy mặt tôi, ôn nhu đáp lại.

Là cô gái tôi thích, ôm lấy cô, như có cả thế giới.

Chúng tôi say sưa hôn nhau, khó mà tách rời, dính như keo sam.

Phải, là cô gái tôi thích, ôm cô ấy, chính là ôm cả thế giới.

Ngay lúc này, bên ngoài Lý Tĩnh đột nhiên gõ cửa, thấp giọng nói: “Quách tiểu thư, giám đốc Dương tới!”

Quách Thần Quân nhất thời sửng sốt, vội vàng dừng lại.

“Giám đốc Dương là ai?“ Tôi nhỏ giọng hỏi cô.

Cô do dự một chút, nói: “Chị dâu chị, chị ấy đến hỏi tội.”

“Hỏi tội?” Tôi không hiểu: “Là ý gì?”

Quách Thần Quân vừa định nói, một người đẹp vóc dáng cao gầy đã đẩy cửa xông vào: “Tiểu Quân! Chuyện cổ phần của Cố Hiểu Đồng là thế nào, em phải cho chị một lời giải thích!”

Chị ta nhìn thấy hai chúng tôi ở chung một chỗ, không kìm được sửng sốt: “Các người… hai các người…”

Thế này, thật lúng túng.

Bình Luận (0)
Comment