Quách Thần Quân buông tôi ra, thản nhiên giới thiệu cho chị ta: “Cậu ấy là Ngô Tranh, là bạn trai em.”
Người phụ nữ quan sát tôi một lúc, không nóng không lạnh nói: “À, chào cậu.”
“Đây là chị dâu chị, Dương Sảnh Nhi.” Quách Thần Quân giới thiệu với tôi.
“Chào chị.” Tôi nhàn nhạt nói.
Dương Sảnh Nhi không để ý đến tôi, đi thẳng đến bàn làm việc ngồi xuống, khiêu khích nhìn Quách Thần Quân: “Tiểu Quân, bạn trai em đã ở đây, vậy chị cũng nói ngắn gọn, chị hỏi em, cổ phần của Cố Hiểu Đồng là chuyện gì?”
“Có muốn em tránh đi không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
"Không cần.” Quách Thần Quân rất bình tĩnh: “Em cứ ngồi chờ chút.”
“Ừ.” Tôi nhìn Dương Sảnh Nhi, ngồi xuốn sô pha ở bên cạnh.
Quách Thần Quân trở lại chỗ ngồi của mình, khẽ mỉm cười với Dương Sảnh Nhi: “Chị dâu, chị đừng vội kích động.”
Dương Sảnh Nhi cười lạnh: “Cố Hiểu Đồng là cái gì? Cô ta nhiều nhất cũng chỉ là một người phụ nữ của anh em trước khi lấy vợ mà thôi, dựa vào cái gì mà được cầm cổ phiếu của Đông Dương? Em cũng thật hào phóng, một lần cho không cô ta 0.5% cổ phần, Đông Dương trị giá gần 6 tỷ, em cứ vậy đưa cho cô ta hơn 30 triệu? Ai đồng ý cho em làm chuyện này?”
“Cha đã đồng ý.” Quách Thần Quân rất bình tĩnh.
“Đừng lấy cha ra dọa chị!” Dương Sảnh Nhi nhìn chằm chằm cô: “Dương gia không thiếu tiền, chị cũng không quan tâm đến 30 triệu, chị để ý chuyện khác! Vào lúc anh em và chị kết hôn đã nói rõ ràng, trước khi em lập gia đình, Đông Dương sẽ do bọn chị cùng nhau quản lý. Chuyện này em đã được chị đồng ý chưa? Thừa dịp chị và anh em ra nước ngoài trăng mật liền lén lút chuyển cổ phần cho người phụ nữ kia, trong mắt em còn chị không?”
“Chị dâu, anh trai em có lỗi với Hiểu Đồng.” Quách Thần Quân nói: “Hơn nữa, chỗ cổ phần kia là của cha, chị và anh đều không được động đến. Đây chỉ là phần bồi thường Quách gia cho Hiểu Đồng, chị không cần vì chuyện này mà tức giận như vậy.”
“Tiểu Quân, em nghĩ chị không biết gì sao?” Dương Sảnh Nhi cười nhạt: “Bồi thường cho Cố Hiểu Đồng? Anh em ngủ với biết bao nhiêu người, sao không thấy bồi thường. Hơn nữa, cha em…”
Chị ta do dự một chút, ho khan, sửa lời: “Cha chúng tôi coi cổ phần còn hơn mạng, trừ khi anh em ra mặt, một phần bỏ cho cô con gái như em cũng không được, sao có thể hào phóng như thế, đem cổ phần chia cho người ngoài như Cố Hiểu Đồng."
Chị ta khiêu khích nhìn Quách Thần Quân: “Đừng giấu nữa, chuyện hôm nay dứt khoát nói ra đi. Có phải Cố Hiểu Đồng đã sinh con cho anh em không?”
Quách Thần Quân rất bình tĩnh, khẽ cười: “Sao chị không đi hỏi anh em?”
“Bây giờ chị đang hỏi em!” Mắt Dương Sảnh Nhi đỏ lên: “Em nói thật với chị, có phải Cố Hiểu Đồng đã có con với Quách Thần Long? Không cho phép gạt chị, nói sự thật.”
Quách Thần Quân trầm mặc một hồi, gật đầu.
Dương Sảnh Nhi ngây ngẩn, một hồi sau, chị ta khổ sở cười một tiếng, gật đầu: “Được… tốt lắm… Các người giỏi lắm! Rất giỏi! Chuyện bao lâu rồi? Mang thai mấy tháng? Hay đã sinh rồi?”
“Sinh rồi, sắp 3 tháng.” Quách Thần Quân nói: “Là một bé trai.”
Dương Sảnh Nhi cố gắng duy trì phong độ, nhưng chị ta đã giận đến mức nói không nên lời.
Tôi sợ chị ta làm khó Tiểu Quân, theo bản năng đứng lên.
Quách Thần Quân lắc đầu với tôi, tỏ ý cô không sao, để tôi khỏi lo lắng.
Tôi thở phào, lại ngồi xuống.
Dương Sảnh Nhi yên lặng không nói, bả vai chị ta run lẩy bẩy, ngực phập phồng, bàn tay đỏ lên vì nắm chặt.
“Chị dâu, chị đừng nóng giận.” Quách Thần Quân đau lòng nhìn chị ta: “Không phải cố ý giấu chị, chúng em cũng mới biết không lâu. Hiểu Đồng sẽ không tới Quách gia, càng không quấy rầy cuộc sống của chị và anh, đứa trẻ kia dù sao cũng là máu thịt của Quách gia…”
Dương Sảnh Nhi khoát tay cắt đứt lời cô: “Đừng nói nữa, để chị tỉnh táo một chút!”
Quách Thần Quân không lên tiếng, đứng dậy rót cho chị tacốc nước, bưng đến: “Chị dâu, chị đừng nóng giận, uống cốc nước.”
Dương Sảnh Nhi nhận lấy, uống một ngụm, ngẩng đầu lên: “Đứa trẻ kia…thật sự là của anh em? Đã làm giám định chưa?”
“Không làm giám định, nhưng chắc chắn là của anh em.” Quách Thần Quân bất đắc dĩ cười: “Nó với anh em khi còn bé, như một khuôn đúc ra.”
“Cô ta cố ý, cố ý…” Dương Sảnh Nhi kích động: “Người phụ nữ đó, cô ta cố ý mang thai! Cô ta muốn tiền của Quách gia! Cô ta dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!”
“Chị dâu!” Quách Thần Quân nhíu mày: “Chị đã nói như vậy, em cũng không thể không nói một câu công bằng, chuyện không như chị nghĩ, anh em uống rượu say cưỡng ép cậu ấy, cậu ấy mới mang thai. Từ đầu đến cuối chuyện này, Hiểu Đồng chỉ là người bị hại, chị không thể nói cậu ấy như vậy.”
“Anh em…” Dương Sảnh Nhi vô cùng đau đớn, mờ mịt nhìn Quách Thần Quân: “Anh ta… hai người bọn họ…”
“Đây đều là chuyện đã qua, ván đã đóng thuyền, không ai thay đổi được.” Quách Thần Quân thở dài: “Chị cũng vừa nói, cha coi cổ phần như mạng, đến con gái ruột cha cũng không bỏ được. Cha làm như vậy, chỉ là vì đứa trẻ, chị dâu, em biết chuyện này không công bằng với chị, nhưng đây là anh em thiếu nợ, chúng em chỉ có thể mong chị hiểu…”
Dương Sảnh Nhi bình tĩnh lại, đặt cốc xuống, đi tới cửa thì dừng lại nhìn Quách Thần Quân: “Em có thể cho cô ta tiền, 30 triệu không đủ thì 50 triệu, nhưng cổ phần thì không được! Chị có thể thua lỗ, nhưng không thể để con chị sau này ấm ức! Người thừa kế Quách gia sau này chỉ có thể là con chị, con trai của Cố Hiểu Đồng không có tư cách này!”
Chị ta nhìn tôi, mở cửa bỏ đi.
Quách Thần Quân thở dài.