Tôi đến bên cạnh cô: “Không sao chứ?”
“Xin lỗi…” Cô nói với tôi.
Tôi bình tĩnh cười: “Không sao, chị không để em tránh đi, vì chúng tôi đều là người mình.”
Cô gật đầu, tựa vào ngực tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“Chị gạt cô đúng không?” Tôi nhỏ giọng hỏi: “Cổ phần kia không phải của cha chị, là của chị, đúng không?”
Cô bất đắc dĩ cười: “Đây chính là đàn ông Quách gia…”
Tôi đau lòng ôm cô: “Không sao đâu Tiểu Quân, chị còn có em, em họ Ngô, không phải họ Quách.”
Cô bị tôi chọc cười.
“Chị cười cái gì?” Tôi đỏ mặt.
Cô hạnh phúc nhìn tôi, hôn lên chóp mũi tôi: “Trẻ con.”
Tôi cười: “Được rồi, đừng vì những chuyện này mà không vui, chị bận hết chưa? Có thể đi chưa?”
“Ừ, có thể rồi.”
“Đến chỗ em đi, trong tiểu khu có tiệm vịt quay, em mời chị ăn vịt quay!”
Cô lắc đầu: “Không, em vừa về, chị mang em đi hóng gió.”
“Vậy đi đâu?” Tôi hỏi.
“Tới tiệm vịt quay ở chỗ em.” Cô buông tôi ra, khẽ mỉm cười: “Chờ chị một chút, chị gọi điện thoại rồi chúng tôi lên đường.”
“Ừ.” Tôi gật gật đầu.
Cô nhẹ nhàng thở ra một tiếng, lại hỏi tôi: “Ngô Tranh, lần trước em nói, Thành Thành là con trai duy nhất của anh, vậy chị dâu…”
“Mộ tổ Quách gia chôn trong thế đất tam thủy dục long, mỗi đời đều là một trai một gái.” Tôi nói: “Trước đây anh chị còn có một người con gái, nhưng chưa ra đời đã sinh non rồi. Cố Hiểu Đồng sinh con trai cho anh ta, đời này anh ta sẽ không còn đứa con nào nữa.”
Cô không lên tiếng, yên lặng gật đầu, yên lặng ra cửa sổ, lấy điện thoại.
“Cha, chị dâu đã biết chuyện.” Cô nhàn nhạt nói: “Là con muốn cho Hiểu Đồng cổ phần, ai làm người ấy chịu, nếu cha không xử lý được, cứ đẩy lên người con.”
Cô cúp điện thoại, trở lại bên cạnh tôi, cười: “Được rồi, có thể đi rồi.”
Tôi nhìn cô, rất đau lòng.
“Sao thế?” Cô kinh ngạc hỏi tôi.
Tôi không lên tiếng, kéo cô vào ngực, ôm thật chặt.
Buổi tối, chúng tôi trở lại tiểu khu, ăn một bữa vịt quay.
Sau khi ăn xong, hai chúng tôi cùng đi siêu thị, mua rất nhiều trái cây rau củ, còn có đồ dùng hàng ngày. Từ lần trước đi Vinh Dương tới bây giờ chừng nửa tháng, thức ăn trong tủ lạnh đã không ăn được nữa.
Về đến nhà, tôi mang cô đi tham quan, giúp cô cởi áo khoác, xắn tay áo xách hai bọc đồ lớn mua được vào phòng bếp.
“Chị làm gì thế?” Tôi hỏi cô.
“Thu dọn một chút.” Cô nói: “Em không cần để ý đâu, đi tắm đi.”
Tôi nhìn theo cô vào phòng bếp: “Em giúp chị nhé?”
Cô nhẹ nhàng cười, đẩy tôi ra ngoài: “Để chị làm được rồi, em mệt mỏi mấy hôm nay, tắm đi, một lúc nữa chị gọt trái cây cho em.
Trong lòng tôi ấm áp, gật gật đầu: “Ừ.”
Cô quay lại bận rộng.
Tôi nhìn eo nhỏ nhắn xinh xắn của cô, hạnh phúc cười một tiếng, xoay người trở lại phòng ngủ, cầm một bộ quần áo vào nhà tắm.
Đợi tôi tắm xong, cô đã thu dọn xong, còn làm sữa chua trái cây, hai cốc cà phê, lúc tôi đi ra, cô đang ngồi trên sô pha phòng khách đọc sách.
Đó là bài thi lịch sử hồi trung học của tôi, vốn để trên giá sách.
“Sao chị lại nhìn trúng nó?” Tôi hỏi.
“Chị thích lịch sử.”
Cô không ngẩng đầu, tự nhiên nói.
Tôi thích nhìn cô lúc này, thật xinh đẹp.
Lòng tôi xúc động, lau tóc đi đến bên cô, ôm cô vào ngực.
Cô cười khanh khách: “Ai nha em đừng phá, chị xem xong chỗ này…”
“Bài thi lịch sử có gì để xem?” Tôi hạnh phúc ôm cô: “Chị thích, em mua mấy quyển đến cho chị.”
“Suỵt, đừng quấy rầy.” Cô nghiêm túc đọc sách, tay đưa lên xoa đầu.
Tôi không nói, dán vào gương mặt cô, vừa ngửi mùi hương cơ thể cô, vừa nhìn cô.
Cô đang xem cuốn “sự phát triển kinh tế xã hội và sự khởi đầu của chủ nghĩa tư bản trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh”, bất tri bất giác, tôi cũng đọc cùng.
Đã nhiều năm rồi mới có cảm giác đọc sách thư thái như vậy.
Cô xem xong một chương mới gấp sách lại, xoay đầu, hai chúng tôi trao nhau nụ hôn cháy bỏng.
Đang lúc say sưa, bên ngoài có tiếng cửa gõ nhẹ.
Cô sửng sốt, dừng lại, nhỏ giọng hỏi tôi: “Đã muộn thế này còn ai tới.”
Tôi cũng sửng sốt, suy nghĩ một chút, buông cô ra: “Em đi xem thử.”
“Ừ.” Cô vội vàng đứng dậy, chỉnh sửa quần áo.
Tôi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Ở ngoài là một đạo sĩ trung niên, vai còn đeo một cái túi.
Đạo sĩ?
Tôi dụi mắt, lại cẩn thận nhìn, không sai, là đạo sĩ.
Nhưng sao đạo sĩ lại đến tìm tôi?
Tôi hơi trầm tư, mở cửa: “Chào chú.”
Đạo sĩ thấy tôi mở cửa, cười một tiếng, tay đưa ra: “Xin hỏi, cậu có phải là cháu trai của Ngô Tứ gia, Ngô Tranh thiếu gia?”
“Là tôi, chú là?” Tôi nghi ngờ nhìn ông ta.
“Bần đạo là Vương Bảo, đệ tử của môn phái Chân Long.”
“Ra là Vương đạo trưởng.” Tôi không hiểu nhìn ông ta: “Nếu là đệ tử môn phái Chân Long, sao tên của chú…”
Ông ta nhất thời sửng sốt, sau đó mỉm cười, có chút ngượng ngừng: “Chuyện này… bần đạo bái sư nhiều năm, nhưng chưa được ân sư thu làm môn hạ, chỉ có tục danh, không có đạo danh.”
“Hóa ra là vậy.” Tôi cười nhẹ: “Mời vào phòng nói chuyện.”
“Được, cảm ơn thiếu gia.” Ông ta cảm ơn tôi, chuẩn bị vào cửa.
Lúc này, Quách Thần Quân tới sau lưng tôi, nhỏ giọng hỏi: “Ngô Tranh, ai vậy?”
Vương Bảo nhìn thấy trong phòng tôi có một cô gái, chân bước ra vội thu lại, liên tục nói xin lỗi: “Ây, thật xin lỗi, bần đạo không biết cậu có khách quý, đã quấy rầy rồi.”
“Không sao, mời vào trong nói chuyện.” Tôi nói.
Quách Thần Quân nhìn kỹ ông ta, đột nhiên nhận ra: “A, vị đạo trưởng này, ngài có phải đệ tử của Tây Sơn Trần Đạo gia, Bảo tiên sinh?”