Vương Bảo nhất thời sửng sốt: “Vị tiểu thư này, thứ cho bần đạo mắt kém, cô là…”
Quách Thần Quân cười: “Hai năm trước, Trần Tam gia đại thọ 80, tôi theo cha tới chúc thọ, có duyên được gặp Trần Đạo gia, ngày đó ngài còn đặc biệt biểu diễn Thái Cực 13 thức cho Trần Tam gia, ngài quên rồi sao?”
“Chuyện này bần đạo nhớ, nhưng cô… bần đạo thật sự nhớ không ra.” Vương Bảo nói.
“Tôi là Quách Thần Quân, ngày đó Trần Đạo gia còn nói, tôi có duyên với Đạo gia, ngài có nhớ không?” Quách Thần Quân hỏi.
Vương Bảo sửng sốt, đột nhiên nghĩ tơi: “À, tôi nhớ ra rồi, cô là Quách tiểu thư!”
Quách Thần Quân khẽ mỉm cười: “Phải!”
Vương Bảo nhìn hai chúng tôi: “Thứ cho bần đạo nhiều lời, Quách tiểu thư và Ngô thiếu gia là…”
Quách Thần Quân đỏ mặt nhìn tôi.
Tôi mỉm cười, kéo tay cô: “Chị ấy là bạn gái tôi.”
Vương Bảo cười, cảm khái: “Ai, khó trách… Sư phụ tôi vẫn thường nói, Quách tiểu thư thiên tư thông minh, cơ duyên thâm hậu, tương lai ắt cùng cao nhân Đạo gia kết lương duyên. Xem ra sư phụ nói không sai, ắt là thiên ý, thiên ý! Ha ha ha… tốt, rất tốt…”
Tôi và Quách Thần Quân trố mắt nhìn nhau.
“Vị Trần Đạo gia kia nói với chị như vậy à?” Tôi nhỏ giọng hỏi.
“Không.” Cô cũng nhỏ giọng đáp.
Tôi quay đầu nhìn Vương Bảo, ông ta vừa nhìn, vội không vui vẻ nữa, ho khan, nghiêm mặt nói: “A… Bần đạo lỗ mãng, xin thiếu gia, Quách tiểu thư chớ trách.”
Vừa nói, ông ta lấy từ trong túi ra một túi vải đỏ, hai tay nâng lên đưa cho tôi: “Gia sư lệnh tôi mang vật này tới, nay có mặt thiếu gia, mời thiếu gia nhận lấy.”
Tôi nhất thời sửng sốt, nhận lấy: “Đây là?”
“Đây là thứ Ngô Tứ gia phó thác lại cho gia sư.” Vương Bảo cười một tiếng: “Đến nay thiếu gia đã trưởng thành, gia sư nói, vật hoàn cố chủ.”
Ông ta ôm quyền với chúng tôi: “Thiếu gia, gia sư nói, ngày khác rảnh rỗi, mời thiếu gia đến Tây Sơn Tự ghé chơi. Hôm nay Quách tiểu thư ở đây, bần đạo không tiện quấy rầy, xin cáo từ.”
Nói xong, ông ta quay người đi.
“Chuyện này…” Tôi như trong mộng mị, nhìn Quách Thần Quân bên người.
“Đóng cửa lại trước.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở.
“À, đúng rồi.” Tôi hồi phục tinh thần, đóng cửa lại, kéo cô vào phòng khách, đặt túi đỏ lên bàn trà.
“Đây là cái gì?” Quách Thần Quân tò mò hỏi.
“Em cũng không biết.” Tôi nghĩ nghĩ: “Mở ra nhìn thử xem.
“Chờ chút.” Cô ngăn tôi lại: “Chị ở đây thích hợp không?”
“Chị là bạn gái em, có gì không thích hợp.” Tôi cười nhạt, đặt tay cô ra, mở túi đỏ.
Quách Thần Quân chăm chú nhìn tôi, rất vui vẻ.
Tôi cẩn thận mở túi, bên trong có một quyển sổ ố vàng, mở ra nhìn, bên trong là chữ viết quen thuộc của ông.
“Là chữ ông nội em.” Tôi kích động.
“Là nhật ký của ông sao?” Quách Thần Quân hỏi.
Tôi lật nhìn vài tờ, vui mừng không thôi: “Không phải nhật ký, là nội công tâm pháp, luyện khí pháp, còn có tu luyện khí mạch pháp môn! Đây là bí tịch viết tay của ông nội.”
“Bí tịch?” Cô nhìn, hỏi tôi: “Những thứ viết ở đây em đều học rồi sao?”
“Có chỗ học rồi, có chỗ chưa.” Tôi kích động, vừa nhìn vừa chỉ cho chị xem: “Ví dụ như nội công tâm pháp, em chưa học, tu luyện khí pháp em học rồi, hơn nữa ông còn dạy kỹ hơn cái này, cái này… tu luyện khí mạch pháp môn, ông đã dạy em một ít, nhưng hình như cái này toàn diện hơn…”
Tôi liên tiếp lật mấy trang, trong nhật ký đột nhiên xuất hiện một tấm bản đồ.
Tôi nhìn tấm bản đồ, ngây ngẩn: “Nội Cảnh Tam Trận Đồ…”
“Nội Cảnh Tam Trận Đồ?” Cô nhìn tôi: “Là gì?”
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn cô: “Khi con bé, ông nội dạy em nội công, có để em học thuộc vài khẩu quyết kỳ lạ. Ông nói là bí pháp luyện khí, nhưng nội dung khẩu quyết lại giống phong thủy trận, căn bản không thể dùng để luyện khí. Có một lần em nghĩ mãi không ra, mới dùng thử một khẩu quyết là An Tam Quyết để vận nội khí, kết quả hôn mê bất tỉnh, thiếu chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. May mà ông nội phát hiện sớm, mới nhặt về cái mạng này cho em. Em cứ nghĩ ông sẽ mắng, nhưng ông cũng không nói nặng lời, chỉ bảo, những khẩu quyết này phải phối hợp với Nội Cảnh Tam Trận Đồ để tu luyện, ông bảo em đừng thử loạn, cứ chăm chỉ thuộc là được.”
Tôi nhìn tấm bản đồ trong cuốc sổ: “Sau đó ông nội cũng không đề cập đến chuyện này nữa, em cũng không hỏi. không nghĩ tới, tấm bản đồ lại ở đây…”
Cô cười: “Đây không phải chuyện tốt sao? Em có thể tu luyện từ bây giờ.”
Tôi nghĩ ngợi, khép cuốn sổ này: “Tiểu Quân, em đúng là có ý định sẽ bế quan một thời gian, có điều kế hoạch vốn dĩ không phải để học cuốn này, mà là một cuốn khác. Ông nội đã nói, đó là mệnh căn của Ngô gia.”
“Học cái nào cũng được.” Cô nói: “Nhưng vấn đề là, nếu em muốn bế quan, nơi này không được.”
“Tại sao?” Tôi không hiểu.
“Có rất nhiều người biết em ở đây.” Cô nhìn tôi: “Ở đây bế quan rất dễ bị quấy rầu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi hỏi cô.
Cô nhẹ nhàng cười: “Chị còn một căn nhà, cách núi Ngọc Tuyền không xa, là một ngôi biệt thự rất an tĩnh. Nếu em không ngại, tới đó bế quan đi, chị chăm sóc em.”
“Chị chăm sóc em?” Tôi ngưng mắt nhìn chị: “Chăm sóc thế nào?”
Cô đỏ mặt, né tránh ánh mắt tôi: “Hoặc là tìm một dì giúp việc tới, làm cơm cho em, chăm sóc cuộc sống hàng ngày…”
Tôi cười, động tình ôm cô vào ngực, dụi vào trán cô: “Em không muốn giúp việc, em muốn chị…”
Cô đỏ mặt, nhìn tôi một lúc lâu, nhẹ nhàng điểm vào mũi tôi: “Chị không thể ở mãi cùng một chỗ với em, em sẽ không bế quan được, trẻ con!”
Tôi bình tĩnh cười: “Chuyện này, cứ quyết định như vậy đi.”