Biệt thự của Quách Thần Quân trên núi Ngọc Tuyền không tính là lớn, nhưng hoàn cảnh rất tốt, không khí tinh khiết.
Ngày hôm sau, chúng tôi đã tới thẳng nơi này.
Quách Thần Quân giúp tôi thu dọn phòng, mang tôi đi xem một chút, sau đó lên sân thượng ngắm phong cảnh. Nơi này an ninh rất tốt, các tòa biệt thự đều độc lập, vô cùng u tĩnh, tính riêng tư cực cao. Không cần hỏi cũng có thể nhìn ra, người ở được nơi này, không giàu cũng sang, không có người bình thường.
“Nơi này phong thủy rất tốt, vô cùng dưỡng sinh.” Quách Thần Quân nói: “Lúc nào chị mệt mỏi sẽ lên đây ở vài hôm.”
“Bình thường đều để trống sao?” Tôi hỏi.
“Hầu hết thời gian, nhưng sẽ có người giúp việc tới quét dọn, một tuần một lần.” Cô nói.
“À, không trách lại sạch sẽ như vậy.” Tôi hiểu.
Cô bình tĩnh cười hỏi tôi: “Thế nào, thích hợp bế quan không?”
Tôi cũng cười: “Dĩ nhiên thích hợp, tu luyện ở đây tốt hơn chỗ em nhiều.”
“Ừ.” Cô yên tâm: “Vậy cứ quyết định thế đi, em định khi nào thì bắt đầu?”
“Càng sớm càng tốt, chuyện này không thể kéo dài được nữa.” Tôi nói: “Buổi sáng ngày mai em sẽ bắt đầu.”
“Được.” Cô gật đầu: “Chị thông báo lại cho công ty, ở lại đây chăm sóc em.”
“Vậy công ty kinh doanh thế nào?” Tôi lo lắng.
“Chị dâu chị về rồi, chị ấy sẽ xử lý.” Cô nhìn ra xa xa, cười nhạt: “Lúc này, chắc chị ấy chỉ mong chị cách càng xa công ty càng tốt.”
“Vậy cũng không được. Em tu luyện, chị một mình đợi sao?” Tôi nhìn cô: “Nếu nhàm chán thì phải làm sao?”
Cô kéo tay tôi: “Đi, vào thư phòng.”
Chúng tôi đi dọc hành lang, vào thư phòng cô, cô chỉ vào tầng sách trên giá: “Còn những thứ này, chị sẽ không nhàm chán đâu.”
“Nhiều sách như vậy?” Tôi có chút giật mình.
Cô đi tới trước tủ sách, tự hào cười một tiếng: “Những thứ này đều là sách quý chị sưu tầm, Chư tử Bách gia, thiên văn địa lý, âm dương thuật số, còn có sách của danh nhân nước ngoài, cái gì cũng có.”
Ánh mắt tôi đảo tới, gật đầu: “Thật không tồi, nhiều tựa em còn chưa nghe qua…”
Cô cầm tới một cuốn cổ thư, đưa cho tôi: “Cuốn này chị đã đọc qua một ít, còn nhiều điểm chưa nghĩ thông, khi nào em nghỉ ngơi có thể chỉ cho chị không?”
Tôi nhận lấy xem qua, là một cuốn bí thư tu vi.
Tôi không hề nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt: “Không được, chị không thể học những thứ này!”
“Tại sao?” Cô không hiểu.
“Chị có thiên phú thuật số, vừa động đến những thứ này, chị sẽ bị cuốn theo.” Tôi chăm chú nhìn cô: “Những thứ này học nhiều, chị sẽ không kinh doanh được nữa.”
“Nhưng chị thích những thứ này.” Cô không nhịn được nói: “Học ít một chút không được sao?”
“Không được!” Tôi rất kiên quyết.
Cô có chút thất vọng, nhìn sách trong tay, xoay người đặt lại giá sách.
Tôi có chút không đành lòng, kéo tay cô: “Tiểu Quân, em muốn tốt cho chị…”
“Chị hiểu…” Cô nhẹ nhàng cười: “Không sao, vậy chị đọc những sách khác.”
Tôi ôm eo cô, chăm chú nhìn, càng nhìn càng say mê.
“Sao lại nhìn chị như vậy?” Cô hỏi.
“Nếu chị muốn học, khi nào chị không kinh doanh nữa, em sẽ dạy chị.” Tôi nói.
Cô vui mừng cười một tiếng, ôm lấy tôi, yên lặng gật đầu.
Tôi ôm chặt lấy cô.
Cái gọi là thiên phú, không giấu không cất được. Tiểu Quân thông minh sáng suốt, cô gái như vậy, sinh ra đã không có cảm giác an toàn, vinh hoa phú quý đối với cô mà nói càng nhiều càng tốt, càng mê mang. Cho nên một khi cô tiếp xúc với thuật phong thủy sẽ đi vào si mê, sẽ khiến cô cảm thấy thư thái, thấy thực tế, cảm thấy an toàn.
Loại khát vọng này, không phải người bình thường có thể thay đổi được, là cơ duyên, định số, thiên phú.
Quách tiểu thư có thiên phú này, nhưng thời cơ chưa tới.
Vì vậy, tôi không thể dạy cô được, ít nhất là bây giờ không được.
Cô rất hiểu chuyện, tôi nói không được, cô cũng không kiên trì nữa, chuyện qua rất nhanh.
Chúng tôi nghỉ trong biệt thự một đêm, cô để tôi ngủ phòng chính, bản thân ngủ phòng khách, giống như hôm ở nhà tôi.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy tắm, sau khi ăn sáng xong liền nhốt mình vào phòng, bắt đầu bế quan.
Quách tiểu thư thu dọn bát đũa xong cũng vào thư phòng, cầm sách lịch sử nghiên cứu.
Tôi mở ra nửa cuốn sách ông nội để lại, bởi đây là mệnh căn của Ngô gia, là bí pháp bí thuật cao nhất, tầm quan trọng của nó không tưởng được.
Bởi vậy, tất nhiên phải bắt đầu từ mệnh căn.
Nhưng khi tôi cẩn thận mở tấm vải đỏ ra, cầm sách lên lật hai trang, bắt đầu ngẩn người.
Tôi chọn vốn là nửa quyển sau, cho Lâm Hạ lấy đi nửa quyển trước. Vấn đề là, cuốn sổ này ghi lại mười hai phương pháp tu luyện Kim Quang Kiếm Quyết. Quan trọng hơn là, Kim Quang Kiếm Quyết phải tu luyện theo tuần tự, bắt đầu từ Kiếm Quyết thứ nhất, theo thứ tự tu luyện dần dần lên cấp cao hơn…
Nói cách khác, Lâm Hạ đã có thể bắt đầu rồi, nhưng quyển này của tôi… Căn bản không bắt đầu được.
Tôi cầm nửa phần sách tàn, trợn tròn mắt.
Tại sao tôi không nhìn trước một chút.
Tại sao lại thật thà như vậy?
Phải làm thế nào bây giờ?
Tôi…
Tôi khổ sở cười một tiếng, một lần nữa cất sách đi.
Xem ra nếu tôi muốn học Kim Quang Kiếm Quyết này, phải đợi Lâm Hạ học xong nửa trước lại tới tìm tôi. Nếu cô trở lại thì tốt, nếu không, mệnh căn Ngô gia coi như…
Có điều, tôi tin Lâm Hạ hẳn sẽ tới đổi sách. Bởi tôi nhìn ra được, cô là một cô gái có thiên phú rất cao, một khi luyện xong bí thuật, tu vi chưa đến cảnh giới ắt sẽ không dừng lại. Ngược lại, nếu như ban đầu tôi cầm nửa trước, học xong cũng sẽ tới tìm cô, đổi lại để tiếp tục tu luyện.
Người đồng đạo, cũng sẽ hiểu lẫn nhau.