Bảy ngày tu luyện, nội công tăng gấp đôi, chồng lôi quyết có thể làm đến 5 lớp, chỉ sau ông nội. Dưới tình hình này, nếu tu luyện tiếp, thân thể ắt sẽ không chịu nổi, nhiều quá hóa dở, tẩu hỏa nhập ma, kinh lạc đứt từng khúc, biến thành phế nhân.
Sau khi nghĩ rõ ràng, tôi sợ hãi, lòng tự nói may không tu luyện tiếp, nếu không sẽ thật phiền toái.
Nội Cảnh Tam Trận Đồ không thể tu luyện, tôi liền quay lại tu luyện nội công tâm pháp, khí mạch pháp môn trong cuốn sổ. Hai phần này tương đối ôn hòa, mặc dù không thể nhanh chóng tăng cường nội công, nhưng đối với việc tu luyện khí mạch và thần quang lại rất có ích.
Cứ như vậy, chớp mắt đã qua hai tháng.
Thời tiết dần dần trở lạnh.
Buổi sáng, tôi nhìn ra ngoài, tuyết rơi.
Cảnh núi tuyết rất đẹp, khiến lòng người yên tĩnh, trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh.
Vào lúc ăn sáng, tôi nói với Tiểu Quân hôm nay không tu luyện, ra ngoài chơi tuyết.
Cô dĩ nhiên rất vui vẻ, đáp ứng.
Ăn cơm xong, chúng tôi ra ngoài, vừa thưởng thức cảnh tuyết, vừa đi bộ nói chuyện phiếm.
Lúc này, điện thoại tôi reo lên.
Tôi nhìn, là Đường Tư Giai gọi đến.
Khi tôi mới bế quan, chị có gọi cho tôi, Quách Thần Quân đã nghe giúp, sau đó chị không gọi lại nữa. Bây giờ gọi lại, hẳn phải có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi nghĩ ngợi, sau đó nghe máy: “Alo?”
“Ngô Tranh, chị gọi cho em thể này, có ảnh hưởng đến em không?“ Chị cẩn thận hỏi.
“Không sao, em đang tản bộ.”
“Tản bộ? Cùng Quách tiểu thư sao?”
Tôi nhìn Quách Thần Quân bên cạnh: “Ừ.”
Đường Tư Giai trầm mặc một hồi: “Anh họ nói với chị, hai người đang hẹn hò… cô ấy đối với em… Tốt chứ?”
“Tốt.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“Vậy thì được.” Chị ngừng lại, hắng giọng: “Là thế này, em còn nhớ vị đạo trưởng ẩn cư ở Tây Sơn không?”
Tôi giật mình: “Tây Sơn? Có phải ông ấy họ Trần?”
“Đúng, em biết ông ấy à?” Đường Tư Giai hỏi.
“Thời gian trước học trò của ông ấy, Vương Bảo có đến tìm em.” Tôi nói: “Ông ấy thế nào?”
“Ông ấy mới gọi cho chị, hỏi chị có thể giúp hẹn em không, ông ấy có việc cần nhờ em giúp.” Chị nói.
Tôi dừng bước: “Cần nhờ em giúp?”
Quách Thần Quân nhất thời sửng sốt, nhỏ giọng hỏi tôi: “Sao thế.”
Tôi tỏ ý bảo cô đừng nói chuyện, một lúc nữa tôi sẽ nói.
Cô rất hiểu chuyện, yên lặng gật đầu.
“Phải, nghe giọng ông ấy, dường như gặp phải chuyện rất khổ tâm.” Đường Tư Giai nói.
Tôi nghĩ ngợi: “Được, vậy mai em đi Tây Sơn gặp ông ấy.”
Đường Tư Giai thở phào nhẹ nhõm: “Được, chị sẽ nói với ông ấy.”
Tôi ngắt điện thoại, nhìn Quách Thần Quân: “Vị Trần Đạo gia ở Tây Sơn muốn gặp em, nói là có việc, mai chị đi cùng em một chuyến đi.”
“Nhưng em đang bế quan mà.” Cô lo lắng: “Lúc này lại đi Sơn Tây, bế quan phải làm sao?”
Tôi cười nhạt: “Chị không thấy sao? Bế quan kết thúc rồi, em nên làm việc.”
“Thật sự được không?” Cô không yên tâm.
Tôi vừa muốn nói, Đường Tư Giai lại gọi tới: “Chị nói với Trần đạo trưởng rồi, ông ấy bảo ngày mai sẽ cung kính đợi ở Tây Sơn. Đến lúc đó, ông ấy sẽ bảo Vương Bảo xuống núi đón em.”
“Được!”
Chị trầm mặc mấy giây, lấy dũng khí: “Ngô Tranh, mấy hôm nữa ra ngoài ăn cơm không?”
“Được, em xong việc sẽ gọi cho chị.” Tôi nói.
Chị cười: “Ừ.”
Tôi ngắt điện thoại, nhìn Quách Thần Quân: “Yên tâm đi.”
Quách Thần Quân nhìn tôi, bình tĩnh cười, gật đầu: “Được.”
Tôi kéo cô vào ngực, ôm thật chặt.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tư Giai gửi định vị cho tôi.
Chúng tôi tới dưới chân núi, Vương Bảo đã lái một chiếc xe, ở sẵn đó đợi.
Sau khi gặp mặt, ông ta lại ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, Quách tiểu thư, lại gặp mặt rồi!”
Quách Thần Quân khẽ mỉm cười.
Tôi cũng cười, ôm quyền đáp lễ: “Làm phiền đạo trưởng.”
“Thiếu gia quá lời.” Vương Bảo nói: “Mời!”
“Mời!”
Chúng tôi mỗi người một bến cửa lên xe, ông ta lên trước, chúng tôi theo sát phía sau, một đường lái lên Tây Sơn.
Đường núi có tuyết không dễ đi, xe lái rất chậm, hai mươi phút sau, chúng tôi tới một tiểu viện trên núi, dừng xe.
Đó là một tòa tứ hợp viện, gạch xanh ngói xanh, cổ kính, đi theo phong cách cổ xưa, bên dưới lớp tuyết trắng bao trùm có đám rêu xanh lộ ra, tăng thêm vài phần thiên nhiên. Cửa viện không lớn, treo một tấm biển gỗ, trên đó bốn chữ lớn, Đào Nguyên Tinh Xả.
Chữ viết già dặn có lực, nội hàm không lộ, giống như chủ nhân nơi này, không một chút sắc sảo.
Chúng tôi mở cửa xuống xe, dưới sự chỉ dẫn của Vương Bảo, đi về phía cửa.
Lúc này, cửa mở, một lão giả tầm hơn 70 tuổi và một người phụ nữ tầm 40 tuổi ra đón.
“Sư phụ!” Vương Bảo cung kính gọi một tiếng, nói tiếp: “Ngô Tranh thiếu gia và Quách tiểu thư tới.”
Lão giả cười, ôm quyền với tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, bần đạo Trần Tự Ngọ, nghe danh thiếu gia đã lâu.”
Tôi ôm quyền đáp lễ: “Chào Đạo gia!”
“Tốt tốt tốt.” Trần Đạo gia cười một tiếng, lại cười với Quách Thần Quân: “Quách tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”
Quách Thần Quân lễ phép đáp: “Chào Đạo gia.”
“Tốt rồi.” Trần Đạo gia gật đầu, giới thiệu người phụ nữ bên cạnh: “Đây là đệ tử tôi, tên Hoắc Oánh Ngọc. Oánh Ngọc, con mau chào Ngô Tranh thiếu gia và Quách tiểu thư.”
Hoắc Oánh Ngọc đi tới bắt tay chúng tôi: “Ngô Tranh thiếu gia chào cậu, Quách tiểu thư, xin chào.”
Cô ấy không hành lễ Đạo gia mà bắt tay với chúng tôi, chứng tỏ không phải người tu đạo, cùng lắm là đệ tử ký danh của Trần Đạo gia mà thôi. Tôi nhìn mi tâm cô ấy, phát hiện thần quang có chút loạn, tâm thần không yên, mặc dù trên người sạch sẽ, nhưng trong nháy mắt khi bắt tay, lại cảm nhận được tà khí rõ rệt trên người.
Người phụ nữ này, có vấn đề.
Theo bản năng, tôi nhìn Trần Đạo gia, xem ra chuyện ông ấy muốn nói với tôi, tám phần là liên quan đến cô ấy.
Hàn huyên xong, Trần Đạo gia mời chúng tôi vào phòng khách, chủ khách phân biệt ngồi xuống
Vương Bảo bưng trà tới cho chúng tôi, đặt xuống cho tôi và Quách Thần Quân trước, sau đó mới đến sư phụ ông ta và Hoắc Oánh Ngọc.
Hoắc Oánh Ngọc vội đứng lên, hai tay nhận chén trà, sợ sệt nói: “Cảm tạ sư huynh.”
Vương Bảo không lên tiếng, đưa trà xong liền đứng sau lưng Trần Đạo gia, vô cùng cung kính.