“Thiếu gia, Quách tiểu thư, mời!” Trần Đạo gia nói.
“Mời.” Chúng tôi bưng tách trà lên, uống một ngụm nhỏ.
Trà rất đắng, đắng hơi nhiều so với trà nhà chúng tôi, có điều sau khi uống xong, đầu lưỡi lại có vị ngọt.
Tôi uống thử thêm, cũng không tệ lắm.
Quách Thần Quân nhìn tôi buồn cười, lại nhịn xuống.
Trần Đạo gia nhấp một ngụm trà, đặt chén xuống cười với tôi: “Nghe Đường tiểu thư nói thiếu gia đang bế quan, bần đạo đột ngột mời thiếu gia tới, đã quấy rầy thiếu gia tu luyện.”
“Đạo gia khách khí rồi.” Tôi cười một tiếng: “Vừa lúc tôi xuất quan, vốn cũng muốn lên núi cảm ơn ngài.”
“Thiếu gia khách khí.” Trần Đạo gia nói: “Túi vải đó vốn chứa bí pháp của Ngô gia, ông nội cậu 18 năm trước đã giao cho tôi.”
Tôi giật mình: “18 năm trước?”
“Đúng, khi đó thiếu gia mới sinh ra không lâu.” Trần Đạo gia nói: “Tứ gia đã tới Thượng Kinh, sống ở Đào Nguyên này một thời gian, viết lại những bí pháp đó. Viết xong, ông ấy giao lại cho tôi, dặn tôi rằng 18 năm sau, khi thiếu gia xuất đạo, tôi sẽ đem bí pháp này tới cho thiếu gia. Tứ gia còn chuyển lời, bảo cậu đừng gấp gáp, phải tuần tự từng bước một.”
Tôi buông chén trà, đứng dậy hướng bên ngoài quỳ xuống: “Ông nội yên tâm, Ngô Tranh ghi nhớ.”
Tôi gật đầu 3 cái.
Quách Thần Quân cũng đứng lên, lẳng lặng ở bên tôi.
Tôi dập đầu xong, đứng dậy, bình tĩnh một chút, ôm quyền với Trần Đạo gia: “Cảm ơn Đạo gia!”
Trần Đạo gia cười nhẹ nhàng, hài lòng gật đầu: “Được, không hổ là hậu nhân Ngô gia, nhất cử nhất động cũng lộ ra khí khái của ông cậu năm đó. Thiếu gia, mời ngồi!”
Tôi nhìn Quách Thần Quân: “Ngồi đi.”
Cô gật đầu: “Ừ.”
Chúng tôi lại ngồi xuống.
“Cuốn sách ông cậu để lại, tôi cũng chưa từng xem qua.” Trần Đạo gia nói: “Tôi và Tứ gia là bạn thân, ông ấy bảo tôi giữ bí thuật của Ngô gia, tức là tín nhiệm tôi, bất kể thế nào, tôi cũng sẽ không phụ lại lòng tin của ông ấy. Về chuyện này, xin thiếu gia yên tâm.”
Tôi cười nhẹ: “Đạo gia quá lời, chuyện ngài nói, tôi tin.”
Trần Đạo gia thở phào nhẹ nhõm, đứng lên ôm quyền với tôi: “Cảm ơn thiếu gia!”
Tôi đứng lên, ôm quyền đáp lễ: “Đạo gia khách khí rồi. Nếu ngài và ông nội tôi đã là bạn tốt, không cần khách sáo. Đường tiểu thư nói ngài hẹn tôi tới là có việc cần giúp đỡ, cần tôi làm gì, ngài cứ nói đừng ngại.”
“Được được!” Trần Đạo gia cười: “Thiếu gia ngồi đi, chúng tôi ngồi xuống nói chuyện.
Tôi ngồi xuống, mắt nhìn Hoắc Oánh Ngọc.
Trần Đạo gia cũng nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Đồ đệ Oánh Ngọc của tôi, thời gian gần đây không thuận, gặp phải nhiều chuyện lạ. Tôi không nhìn ra được vấn đề ở đâu, quả thật không còn cách nào khác, mới mời thiếu gia tới, làm phiền cậu giúp con bé một tay.”
“Gặp phải chuyện lạ?” Tôi nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Chuyện lạ thế nào?”
“Oánh Ngọc, con nói với thiếu gia.” Trần Đạo gia nói.
“Là thế này thiếu gia, tôi luôn mơ thấy có 5 người, mỗi ngày đều đi theo hành hạ tôi.” Hoắc Oánh Ngọc khẩn trương nói: “Từ khi mơ tới bọn họ, công việc của tôi không thuận, vô cùng xui xẻo. Làm ăn luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn không giải thích được, không đến một tháng, tôi đã bị bốn lần tai nạn xe, lái xe gặp tai nạn, ngồi xe gặp tai nạn, ngay cả đi máy bay cũng gặp trộm, lấy mấy lễ vật tôi mang cho sư phụ.”
“Còn chuyện gì khác không?” Tôi hỏi.
Cô ấy thở dài, cúi đầu: “Chồng tôi ly dị tôi, chúng tôi kết hôn 12 năm, cảm tình vẫn rất tốt, trước giờ chưa từng cãi nhau. Nhưng từ khi tôi nằm mơ thấy 5 người đó, anh ấy như biến thành người khác, suốt ngày cãi nhau với tôi. Tôi làm gì anh ấy cũng không hài lòng. Tà môn nhất là, từ lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, anh ấy nhất quyết muốn ly dị, nếu tôi không đáp ứng, anh ấy sẽ giết con! Tôi cầu xin anh ấy, quỳ xuống dập đầu với anh ấy, nhưng anh ấy cứ như trúng tà, nhất quyết đòi ly dị. Tôi sợ anh ấy làm con bị thương , đành đồng ý.”
Lệ cô ấy tuôn như suối.
Quách Thần Quân nhíu mày nhìn tôi: “Không lẽ trúng tà?”
“Đây là điểm kỳ lạ nhất.” Trần Đạo gia nói: “Chồng con bé cũng là đệ tử của tôi, tính cách rất tốt, sau khi nó thay đổi, tôi cũng đã gọi nó tới Thượng Kinh, lại phát hiện tất cả đều bình thường, không hề trúng tà. Không chỉ bình thường, âm dương hai nhà cũng không có chuyện gì, trên người con bé cũng không có dấu hiệu trúng tà, nhưng con bé hay nằm mơ thấy 5 người kia, kể cả khi mệt mỏi thất thần, bọn chúng cũng sẽ xuất hiện. Không sợ thiếu gia và Quách tiểu thư cười nhạo, tôi cũng đã lăn lộn trong giới phong thủy hơn 50 năm, chuyện lạ gặp không kể xiết, nhưng chuyện giống như của Oánh Ngọc, cũng là lần đầu tiên thấy.”
“Tôi đã tìm rất nhiều đại sư, Đạo gia, mật tông, phong thủy, trận pháp, mật nguyền gì đó đều đã dùng qua, nhưng không ai nhìn ra được rốt cuộc 5 người đó là thứ gì.” Hoắc Oánh Ngọc khóc nói với tôi: “Thiếu gia, bây giờ nhà tôi không còn, công ty cũng sắp sụp đổ, đời tôi thế là đi tong. Sư phụ tôi nói, cậu nhất định có thể giúp được tôi, tra ra 5 người kia là thứ gì. Tôi cầu xin cậu, cầu xin cậu…”
Cô ấy khóc nức nở. Quách Thần Quân có chút không đành lòng, nhìn tôi: “Ngô Tranh, giúp Hoắc tiểu thư một tay đi.”
Tôi ngưng mắt nhìn Hoắc Oánh Ngọc, từ bên ngoài, thần quang cô ấy có chút loạn, trên người cô ấy có tà khí nhàn nhạt tỏa ra, còn lại không có vấn đề. Nhưng nếu đã có tà khí, nhất định không bình thường, nhưng tà khí này vô cùng kỳ lạ, như ẩn như hiện, như có như không, Trần Đạo gia cũng là thầy phong thủy có tên tuổi, sao lại không nhìn ra?
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được hỏi Trần Đạo gia: “Đạo gia, ngài thấy khí trường trên người Hoắc tiểu thư, bình thường không?”
Trần Đạo gia sửng sốt, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Khí trường, bình thường.”
“Tà khí trên người chị ấy, ngài không nhìn thấy?” Tôi không hiểu.
“Tà khí?” Trần Đạo gia nhíu mày, khó hiểu nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Có tà khí, không lẽ tôi không nhìn ra?”
Vương Bảo sau lưng ông nghe những lời này, vội vàng nhìn Hoắc Oánh Ngọc, trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
“Sao lại có thể như vậy?” Quách Thần Quân hỏi tôi.
Tôi trầm tư một lúc, đứng lên: “Ngài có đèn Thất Tinh không?’’
Trần Đạo gia cũng đứng lên: “Có!”
Tôi gật đầu, nhìn Hoắc Oánh Ngọc còn đang khóc lóc: “Thử một chút thì biết.”
Trần Đạo gia quay đầu nói với Vương Bảo: “Đi lấy đèn Thất Tinh!”