Đèn Thất Tinh là pháp khí chỉ có ở Đạo gia, trên thực tế là 7 ngọn đèn. Trên đèn Thất Tinh có khắc bùa chú, trải qua luyện nuôi lâu dài, nếu dùng để bày trận, có thể đạt công lực hiệu quả gấp bội.
Đèn Thất Tinh của Trần Đạo gia dùng đồng xanh đúc thành, trên có khắc phù Thất Tinh, nhìn cũng biết là đồ cổ.
Tôi kiểm tra bảy ngọn đèn một lần, xác nhận không có vấn đề liền để ở trung tâm phòng khách, dùng nó bày trận Thất Tinh Đăng, lại để Hoắc Oánh Ngọc ngồi vào trung tâm trận.
Hoắc Oánh Ngọc không chút do dự, cởi áo ngoài, đi vào trận pháp, hai tay đan lại, lòng bàn tay ngửa lên, ngồi xếp bằng.
Đây là tư thế tiêu chuẩn của Đạo gia, xem ra cô ấy cũng đã học qua.
Tôi nói với Vương Bảo: “Bảo tiên sinh, bây giờ tôi muốn vào trận pháp, vẽ phù trên người Hoắc tiểu thư. Tôi phải vẽ tổng cộng năm đạo phù, đạo thứ nhất, chú đốt Ngọc Hành, đạo thứ hai, chú đốt Thiên Cơ Thiên Quyền, đạo thứ 3, chú đốt Thiên Xu Thiên Tuyền, đạo thứ 4, chú đốt Diêu Quang, đạo thứ 5, chú đốt Khai Dương, nhớ không.”
Những thứ tôi nói, đều là tên của Thất Tinh, cũng là phương vị trên đèn Thất Tinh.
Vương Bảo nhẩm nhớ, gật đầu: “Thiếu gia yên tâm, tôi nhớ rồi!”
“Nhất định không được sai sót.” Trần Đạo gia dặn dò.
“Sư phụ yên tâm, đệ tử đã nhớ.” Vương Bảo nói.
Trần Đạo gia thở phào, ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, làm phiền cậu!”
“Đạo gia khách khí.” Tôi mỉm cười, nói với Quách Thần Quân: “Tiểu Quân, chuyện này chị không thể nhìn, tránh đi một chút.”
“À, được.” Quách Thần Quân gật đầu, nhìn Hoắc Oánh Ngọc rồi mới quay người ra sân.
Tôi tĩnh tâm, đi vào trận Thất Tinh Đăng.
Vương Bảo mấy bước vòng tới ngọc hành tinh vị, ngồi xuống, chuẩn bị sẵn sàng.
Tôi ngồi xuống trước mặt Hoắc Oánh Ngọc, nhỏ giọng nói: “Khi vẽ phù sẽ phải động vào cơ thể chị, xin thứ lỗi.”
“Cậu đang cứu tôi, không cần để ý.” Nước mắt cô ấy long lanh nói: “Thiếu gia, cậu vất vả rồi.”
Tôi hơi ngưng thần, bấm ngón tay, lấy đi một chút thần quang từ mi tâm cô ấy, nhanh chóng nhấn huyệt Thiên Trung, thông quan đan điền đưa thần quang vào trung mạch.
Cả người Hoắc Oánh Ngọc run lên, cúi đầu xuống, mất đi ý thức.
Thần quang đi vào trung mạch, thượng hư hạ thực, trung khí ắt xông lên, khiến cho người rơi vào trạng thái bất tỉnh, nội khí cũng sẽ hỗn loạn. thứ tôi muốn chính là hỗn loạn này, bởi vì đạo phù kế tiếp phải dựa lúc đả loạn nội khí đưa vào mới hiệu quả.
Tôi điều động nội khí, biến đổi chỉ quyết, nắm lấy tay phải cô ấy nâng lên, đặt dưới nách trái, vẽ đạo phù Bế Dương thứ nhất.
Vương Bảo khẩn trương nhìn tôi, thấy tôi đã vẽ xong phù, nhanh chóng đốt vị trí trên đèn Thất Tinh.
Sau đó, tôi hạ cánh tay trái của Hoắc Oánh Ngọc xuống, tay phải nhanh chóng vẽ đạo phù Bế Dương thứ hai ở giữa ngực cô ấy, ngay huyệt Thiên Trung, ấn xuống.
Vương Bảo đốt lên hai vị trí Thiên Cơ Thiên Quyền trên đèn Thất Tinh.
Phù Bế Dương thứ ba nhắm vào sau lưng Hoắc Oánh Ngọc, tôi vòng ra sau lưng cô ấy, bấm ngón tay trên huyệt mệnh môn, hương lên vị trí ở lưng, chỉ quyết thay đổi, bắt đầu vẽ phù.
Vương Bảo chăm chú nhìn, khi phù vừa vẽ xong, ông ta nhanh chóng đốt vị trí Thiên Xu Thiên Tuyền trên hai ngọn đèn.
Tôi hơi ngừng lại, tiếp tục đạo phù Bế Dương thứ 4 ở vai trái.
Vương Bảo động tác nhạy bén, nhanh chóng đến tinh vị Diêu Quang, nhưng ông ta đi quá nhanh, động tác mang theo một cơn gió.
Nhất thời, nhọn lửa trên 5 ngọn đèn của Thất tinh đăng chực tắt.
“Cẩn thận!” Trần Đạo gia cả kinh.
Vương Bảo cũng đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng nuốt nước miếng.
Cũng may ngọn lửa trên đèn Thất Tinh dù không lớn nhưng lại rất bền bỉ, phất phơ một lúc đã rất nhanh khôi phục.
Hai thầy trò thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bình tĩnh lại.
Mà lúc này, đạo phù thứ tư cũng vẽ xong.
Vương Bảo vừa nhìn, vội đốt tinh vị Diêu Quang.
Tôi đi vòng quanh trước mặt Hoắc Oánh Ngọc, vẽ đạo phù thứ 5 ở ngực phải cô ấy.
Vương Bảo không cần đứng lên nữa, bởi vì ngọn đèn Khai Dương cuối cùng, cách tinh vị Diêu Quang không xa. Ông ta ổn định trung bình tấn, người xoay nhẹ là đến nơi.
Đạo phù Bế Dương vẽ rất chậm, bởi vì vị trí trên ngực phải Hoắc Oánh Ngọc, vóc người cô ấy cũng không tệ, cho nên phù phải vẽ chậm, tránh rơi vào khoảng không.
Vương Bảo khẩn trương nhìn tôi, đầu đầy mồ hôi cầm bật lửa, tay khẽ run lên.
Rốt cuộc đạo phù thứ 5 cũng vẽ xong, ấn vào cơ thể chị.
Gần như đồng thời, Vương Bảo đứng lên đốt vị trí Khai Dương cuối cùng.
Trong nháy mắt, khí đen từ mắt, mũi miệng lỗ tai chị chậm rãi tuôn ra ngoài.
Tôi đứng lên, cẩn thận thối lui khỏi trận pháp Thất Tinh Đăng, nhìn Trần Đạo gia.
Trần Đạo gia kinh sợ: “Chuyện này… chuyện này…”
Vương Bảo cũng sợ hãi, không nhịn được hỏi tôi: “Thiếu gia, chuyện này… thứ này là gì?”
“Đó là tà khí ẩn núp trong cơ thể chị ấy.” Tôi nhàn nhạt nói: “Năm người mà chị ấy nằm mơ thấy là do khí đen biến thành.”
“Sao trước đây tôi không nhìn ra điều gì?” Trần Đạo gia mờ mịt hỏi.
“Tà khí ẩn vào ngũ tạng, ẩn núp dưới thần quang nội khí, chỉ nhìn bề ngoài khó mà phát hiện ra.” Tôi nói: “Tôi dùng trận Thất Tinh Đăng phối hợp với phù Bế Dương làm rối loạn trung mạch chị, nhắm vào dương khí khiến chị xuất hiện trạng thái như chết giả. Cứ như vậy, nội khí rối loạn, thần quang cũng tạm thời biến mất, những thứ này sẽ không thể tiếp tục ẩn nấp, chỉ có thể ra ngoài.
Trần Đạo gia bừng tình: “Thì ra là như vậy…”
“Vậy tà khí đó rốt cuộc là gì? “Vương Bảo hỏi.
“Tôi cũng không biết, nhưng một chút nữa sẽ rõ.” Tôi nói.
“Vậy nếu trực tiếp đánh tan, Oánh Ngọc sẽ không sao đúng không?” Trần Đạo gia hỏi.