Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127. Ngũ Tà Hỏa

Chương 127. Ngũ Tà Hỏa Chương 127. Ngũ Tà Hỏa

“Vậy không được.” Tôi lắc đầu: “Bây giờ Hoắc tiểu thư đang trong trạng thái giả chết, một khí tà khí bị đánh tan, chị ấy sẽ không tỉnh lại được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Đạo gia nhìn tôi.

Tôi nhìn lại ông, hơi ngưng thần, quan tưởng phù Dẫn Linh, ngón trỏ ngón giữa bóp vào mi tâm, sau đó bắn vào pháp trận.

Khí đen vừa đụng phải phù Dẫn Linh, thoáng chốc lăn lộn, sau đó lấy tốc độ cực nhanh chạy theo đường cũ, tràn vào ngũ quan cửa Hoắc Oánh Ngọc, biến mất không thấy đâu.

“Chuyện này…” Hai thầy trò Trần Đạo gia trố mắt nhìn nhau, ngẩn ra.

Tôi đi nhanh vào trận pháp, bấm ngón tay mặc niệm: “Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi thược, thiên địa vi âm dương, phá cấm khai lao, sắc!”

Năm đạo phù cháy đỏ.

Người Hoắc Oánh Ngọc run lên, chợt mở mắt ra, lúc này mới xem như hít vào một hơi.

Cô ấy vội vàng thở dốc đứng lên.

Tôi tiến tới, bưng mặt cô ấy, nhìn kỹ mi tâm.

Cô ấy mờ mịt nhìn tôi, ánh mắt đầy kinh hoàng.

“Không sao…” Tôi an ủi cô ấy: “Đừng sợ, bây giờ không sao rồi…”

Cô ấy ngậm nước mắt, khiếp đảm gật đầu.

Bên trong mi tâm, thần quang đã hồi phục bình thường, khí tức trên người còn chút loạn, nhưng không có gì đáng ngại.

“Chị có cảm thấy trong người có chỗ nào khó chịu không?” Tôi hỏi.

Cô ấy sửng sốt, lắc đầu.

Tôi hơi trầm tư, đứng dậy ra khỏi pháp trận, ra sân gọi Quách Thần Quân: “Tiểu Quân!”

Quách Thần Quân nhanh đi tới: “Sao rồi?”

“Giúp em một việc.” Tôi kéo cô vào phòng khách, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Mang Hoắc tiểu thư vào nhà, nhìn xem trên người có xuất hiện một con dấu không?”

Quách Thần Quân sửng sốt một chút, rất nhanh nghe ra: “Được.”

Cô đi vào trận pháp, đỡ Hoắc Oánh Ngọc, nhìn Trần Đạo gia.

“À, Oánh Ngọc ở đông phòng.” Trần Đạo gia vội nói.

“Ừ.” Quách Thần Quân nhìn, đỡ Hoắc Oánh Ngọc đi vào, đóng cửa.

Tôi nhìn Vương Bảo: “Có thể thu trận Thất Tinh Đăng rồi.”

Vương Bảo gật đầu: “Được!”

Trần Đạo gia ôm quyền với tôi: “Thiếu gia, vất cả rồi, nào, chúng tôi ngồi xuống.”

“Được.” Tôi gật gật đầu.

Hai chúng tôi lại ngồi xuống uống trà, vừa là chờ Vương Bảo thu trận, vừa chờ tin từ Quách Thần Quân.

Tầm 15 phút sau, Quách Thần Quân mở cửa đi ra.

Chúng tôi không hẹn mà cũng đứng lên: “Sao rồi?”

Quách Thần Quân đi tới bên tôi: “Ngang hông Hoắc tiểu thư xuất hiện một hình vẽ, nhìn như đầu ác quỷ.”

“Đầu quỷ?” Thầy trò Trần Đạo gia vừa nghe, ngẩn ra, không hẹn mà nhìn về phía tôi.

Tôi giật mình: “Đi xem thử!”

Bên trong căn phòng, Hoắc Oánh Ngọc nằm sấp trên giường, mơ màng ngủ. Quách Thần Quân đắp chăn cho cô ấy xong, chỉ lộ ra phần eo. Mặc dù cô ấy đã hơn 40 tuổi, nhưng dáng dấp cũng không tệ, vóc người bảo dưỡng rất tốt, da lại trắng.

Trần Đạo gia và Vương Bảo đi tới cửa, vì ngại thân phận mà không dám vào.

Tôi không có nhiều cố kỵ như vậy, trực tiếp đi vào trong.

Tới mép giường, Quách Thần Quân chỉ lưng Hoắc Oánh Ngọc : “Em nhìn đi.”

Tôi cẩn thận nhìn, chỉ thấy trên da thịt trắng như tuyết, bất ngờ hiện ra đầu ác quỷ.

Đó là đầu một con ác quỷ, có mắt có mũi, vô cùng quỷ dị.

Một cái nhìn này, trong lòng tôi đã có tính toán.

“Chị đã hỏi Hoắc tiểu thư rồi, chị ấy không hề đi xăm.” Quách Thần Quân nhỏ giọng: “Thế này đáng sợ quá.”

Tôi trầm tư trong chốc lát, bảo cô: “Cho chị ấy uống nước, mặc quần áo rồi đưa chị ấy ra phòng khách.”

“Ừ.” Quách Thần Quân gật đầu.

Tôi xoay người ra ngoài cửa nhìn Trần đạo trưởng: “Tôi phải hỏi Hoắc tiểu thư vài chuyện riêng.”

“Được, vậy chúng tôi tránh đi một chút.” Trần Đạo gia nói.

“Ngài không phải tránh.”Tôi nhìn Vương Bảo: “Bảo tiên sinh, anh thì cần tránh.”

“Được!”

Vương Bảo vô cùng sung sướng.

“Con đi chuẩn bị cơm trưa đi.” Trần Đạo gia phân phó anh ta.

“Dạ, sư phụ!” Vương Bảo nói xong, ôm quyền với tôi, xoay người ra ngoài.

Tôi và Trần Đạo gia quay lại phòng khách, tiếp tục uống trà, chỉ trong chốc lát, Quách Thần Quân đã đỡ Hoắc Oánh Ngọc trở lại.

Lúc này Hoắc Oánh Ngọc đã tỉnh táo lại, chỉ là sắc mặt tái nhợt, người yếu ớt.

Quách Thần Quân đỡ cô ấy ngồi xuống ghế, vào phòng lấy gối tựa cho cô ấy rồi mới ngồi xuống cạnh tôi.

“Oánh Ngọc, thiếu gia có vài chuyện muốn hỏi con.” Trần Đạo gia nói: “Liên quan đến chuyện riêng tư, con đừng giấu giếm, hiểu không.”

Hoắc Oánh Ngọc sửng sốt một hồi, nhìn tôi, gật gật đầu: “Vâng.”

Tôi nhấp một hụm trà, nhìn cô ấy: “Hoắc tiểu thư, từ khi nào thì chị nằm mơ thấy 5 người kia?”

“Hơn một tháng trước.” Cô ấy nói.

Tôi nhẩm tính thời gian, hỏi cô ấy: “Đại khái hai tháng trước, có phải chị từng cùng một người khác đi thuê phòng?”

Hoắc Oánh Ngọc ngẩn ra: “Hả? Tôi…”

“Oánh Ngọc, nói thật.” Trần Đạo gia nói.

Hoắc Oánh Ngọc có cảm giác như trời đất không dung, xấu hổ cúi đầu: “Tôi… tôi… thiếu gia… chuyện này…”

“Có hay không?” Tôi bình tĩnh hỏi.

Cô ấy do dự hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài, gật đầu: “Có.”

Sắc mặt Trần Đạo gia không dễ nhìn, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.

“Đó là ai?” Tôi hỏi.

“Anh ấy là bạn học chung đại học, là đối tác làm ăn của tôi, tên Tiêu Vũ.” Hoắc Oánh Ngọc lúng túng: “Khoảng 2 tháng trước, chúng tôi đến Thân Thành nhận một hạng mục quan trọng. Đêm hôm đó, bên kia bày tiệc chiêu đãi chúng tôi, lại không ngừng rót rượu cho tôi, tôi uống nhiều rồi. Sau đó… sau đó Tiêu Vũ đưa tôi về phòng, sau đó anh ấy… anh ấy không đi…”

“Aizz!” Trần Đạo gia thở dài: “Oánh Ngọc! Con đấy! Chuyện này con… aizz..”

Hoắc Oánh Ngọc cúi đầu, dùng sức cắn môi, nước mắt rơi xuống vạt áo.

“Đêm hôm đó, chuyện gì đã xảy ra?” Tôi hỏi tiếp.

Hoắc Oánh Ngọc khổ sở cười: “Thiếu gia, cậu cần gì phải hỏi nhiều… cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại uống rượu, còn có thể xảy ra chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment