Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 128 - Chương 128.

Chương 128. - Chương 128. -

“Chị nói uống nhiều, vậy chị còn nhớ sao?” Tôi tiếp tục hỏi.

Hoắc Oánh Ngọc sửng sốt một hồi, không hiểu nhìn tôi: “Thiếu gia, cậu…”

Quách Thần Quân cũng không hiểu, nhỏ giọng hỏi tôi: “Ngô Tranh, em hỏi chi tiết như vậy làm gì?”

“Chị đừng nói gì.” Tôi nhỏ giọng, lại hỏi Hoắc Oánh Ngọc: “Đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị không nhớ sao?”

Tôi hỏi đến như vậy, đột nhiên Hoắc Oánh Ngọc tỉnh táo, nhớ lại nói: “Tôi uống nhiều rồi, cái gì cũng không nhớ… có điều hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình không mặc quần áo…”

“Tiêu Vũ đó thì sao?” Tôi nhìn cô ấy: “Anh ta ở phòng chị không?”

Cô ấy lắc đầu: “Không.”

“Vậy làm sao chị biết hai người phát sinh chuyện đó?” Tôi hỏi.

“Trưa ngày thứ hai gặp anh ấy, tôi hỏi anh ấy chuyện gì đã xảy ra?” Cô ấy đỏ mặt nói: “Tiêu Vũ xin lỗi tôi, nói cả hai đều uống nhiều, xin tôi tha thứ cho anh ấy. Tôi lúc ấy lúng túng, lại khó chịu, nhưng không thể trách anh ấy, sau đó liền nói, chuyện này không được phép nói cho ai, chuyện cứ vậy qua đi…”

“Oánh Ngọc, con…” Trần Đạo gia rất tức giận: “Trước đây sư phụ hỏi con có phải hoa đào phạm thể, tại sao con không nói thật? Được? Coi như con uống nhiều, nhưng xảy ra chuyện, con cũng không nên gạt sư phụ!”

“Sư phụ, con phải nói với người thế nào?” Hoắc Oánh Ngọc cười khổ: “Con không thể gọi điện, nói với người con thất thân rồi chứ…”

Trần Đạo gia bất đắc dĩ thở dài, nói với tôi: “Thiếu gia, năm nay Oánh Ngọc có họa hoa đào phạm thể, tôi đã nhắc nhở con bé, nhưng cuối cùng vẫn không đề phòng được. Chuyện con bé gặp bây giờ, có phải liên quan đến người tên Tiêu Vũ kia?”

“Phải hay không, bây giờ kết luận thì còn quá sớm.” Tôi nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Tiêu Vũ đó giờ đang ở đâu?”

“Anh ấy ở Ngân Châu.” Hoắc Oánh Ngọc nói: “Công ty hai chúng tôi ở cùng một tòa nhà, anh ấy ở tầng dưới.”

“Sau đêm đó, quan hệ hai người thế nào?” Tôi hỏi.

“Từ Thân Thành về Ngân Châu, tôi đã cố gắng tránh mặt anh ấy, chuyện nghiệp vụ cũng giao cho trợ lý trao đổi.” Cô ấy thở dài: “Sau đó, tôi bắt đầu mơ thấy 5 người kia, trong một tháng liên tiếp mất đi mấy đơn hàng lớn, còn cả một nhóm khách hàng lớn nữa, công ty liên tiếp gặp vấn đề nghiêm trọng. Tôi không còn cách nào khác, phải mời anh ấy giúp một tay. Nhưng không biết có phải anh ấy tức giận hay không, luôn tránh tôi, tôi liên lạc rất nhiều lần, không nhận điện thoại, tới công ty tìm anh ấy, anh ấy cũng không gặp tôi.”

“Vậy chuyện làm ăn của anh ta thế nào?” Tôi hỏi.

“Chuyện làm ăn của anh ấy?” Cô ấy sửng sốt, suy nghĩ một chút: “Có lẽ vẫn bình thường. Tôi không hề nghe có chuyện.”

Tôi không lên tiếng, yên lặng gật đầu.

Trần Đạo gia không nhịn được hỏi: “Thiếu gia, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôi nhìn ông ta, lại nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Hoắc tiểu thư trúng một lại tà thuật, gọi là Ngũ Tà Tỏa(*).”

(*) Ngũ là 5, tà là tà thuật, tỏa là khóa, tên này có nghĩa là bị năm tà quỷ khóa lại

“Ngũ Tà Tỏa?” Trần Đạo gia, Hoắc Oánh Ngọc và Quách Thần Quân đều sửng sốt.

Tôi nhìn họ, giải thích: “Ngũ Tà Tỏa là một loại tà thuật của nhánh Ngũ Quỷ môn thuộc Đạo gia Nam phái, còn gọi là Ngũ Quỷ Tỏa Linh Tháp. Loại tà thuật này nhìn thì là pháp thuật, nhưng thật ra là một loại phong thủy cao cấp, dùng năm loại tà khí hóa thành tà quỷ, lẻn vào ngũ tạng, nấp dưới nội khí thần quang, lấy con người là trời đất, tà khí là trận pháp, thay đổi vận thế, hoặc trí óc con người, không để lại dấu vết, khiến người tôi khó lòng phòng bị.”

Trần Đạo gia mờ mịt nhìn Hoắc Oánh Ngọc, không nhịn được nuốt nước miếng.

“Ngũ Tà Tỏa không phải tà thuật thông thường, muốn sử dụng nó, phải thừa dịp người bị hại tâm trí mê loạn, chính khí yếu ớt, cởi quần áo người bị hại, dùng máu người phối hợp với chú Ngũ Tà để vẽ bùa lên người.” Tôi nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Sau khi phù thành, chỉ cần sáu giờ, tà khí liền có thể trốn vào trong ngũ tạng người bị hại, kết thành Ngũ Tà Tỏa. Một khi kết thành, Ngũ Tà hợp thể, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, một khi đã động tới ắt sẽ làm bị thương ngũ tạng, dù phát hiện ra, cũng sợ sẽ ném chuột vỡ bình, không dám làm gì nữa.”

Hoắc Oánh Ngọc giật mình nhìn tôi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Có nghĩa là, không cách nào phá giải?” Quách Thần Quân không nhịn được hỏi.

“Cũng không phải không có cách.” Tôi nghĩ nghĩ: “Chỉ là cách thông thường không thể dùng, chỉ có thể dùng cách đặc biệt.”

Hoắc Oánh Ngọc khóc không thành tiếng: “Thiếu gia thiếu gia… cầu xin cậu cứu tôi với… cứu tôi với…”

Cô ấy cật lực dựa vịn vào ghế, quỳ khóc bên cạnh tôi.

Trần Đạo gia cũng nói: “Thiếu gia, cậu cứ lấy Oánh Ngọc với!”

Quách Thần Quân do dự, hỏi tôi: “Ngô Tranh, chuyện này… nguy hiểm sao?”

Tôi hơi trầm tư, đứng dậy đỡ Hoắc Oánh Ngọc: “Hoắc tiểu thư đứng lên đi.”

“Thiếu gia, cầu xin cậu, con trai tôi còn nhỏ…” Hoắc Oánh Ngọc khóc nói: “Cha nó đã không cần nó, tôi còn xảy ra chuyện gì nữa, sẽ không ai quan tâm đến nó mất…”

Trần Đạo gia đứng lên ôm quyền: “Thiếu gia, cậu có thể nhìn ra đây là Ngũ Tà Tỏa, nhất định sẽ có cách phá giải tà thuật! Tôi và Tứ gia là bạn thân, xin thiếu gia nể mặt ông già này, hãy cứu lấy Oánh Ngọc.”

“Đạo gia quá lời rồi.” Tôi nghĩ ngợi, nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Hoắc tiểu thư, Ngũ Tà Tỏa không thể tùy tiện phá giải, nếu xảy ra chuyện không may, chị sẽ vạn kiếp bất phục, không những không giữ được tính mạng, cũng sẽ hồn phi phách tán, không cách nào siêu sinh, chị… phải nghĩ cho kỹ.”

Hoắc Oánh Ngọc nghe tôi nói, ngây ngẩn.

Bình Luận (0)
Comment