Thấy cô ấy không nói, Trần Đạo gia nóng nảy.
“Oánh Ngọc! Bây giờ chỉ có thiếu gia mới cứu được con! Con còn ngẩn ra?” Hoắc Oánh Ngọc giật mình bừng tỉnh: “Thiếu gia, tôi… tôi…”
“Nghĩ kỹ chưa?” Tôi nhìn cô ấy: “Nếu không động đến, nó sẽ hành hạ chị, có lẽ 1 năm sau chị sẽ chết, nhưng có khả năng người hạ Ngũ Tà Tỏa sẽ tìm đến chị, chỉ cần chị đáp ứng điều kiện của anh ta, có lẽ anh ta sẽ để chị làm nô lệ, nhưng chị vẫn có thể sống tiếp. Nhưng nếu động đến nó, chị sẽ hồn phi phách tán, nếu không, chị…”
“Cậu nói người hại tôi muốn tôi làm nô lệ cho anh ta?” Cô ấy nhíu mày.
“Chỉ có thể nói có khả năng này.” Tôi nói: “Ngũ Tà Tỏa vốn dĩ có thể dùng để khống chế người khác, nhưng cũng không ngoại trừ trường hợp có người dùng nó để hại người, giết người.”
Quách Thần Quân đi tới: “Nói cách khác, nếu như không động đến nó, Hoắc tiểu thư còn có thể sống được ít nhất 1 năm. Nếu như động đến mà không thành công, vậy chị ấy sẽ…”
Cô nhìn Hoắc Oánh Ngọc.
“Phải.” Tôi bình tĩnh nói.
Hoắc Oánh Ngọc nhìn hai chúng tôi, lại nhìn Trần Đạo gia, nội tâm vô cùng khổ sở.
“Con băn khoăn chuyện gì?” Trần Đạo gia nhíu mày: “Với tính cách của con, chẳng nhẽ có thể làm bù nhìn cho người, ham sống sợ chết?”
Có thể là do lời Trần Đạo gia kích động đến cô ấy, Hoắc Oánh Ngọc trong mắt lóe lên một tia kiên định, quả quyết: “Thiếu gia, tôi tin tưởng cậu! Cậu không cần để ý tôi, dù tôi phải chết cũng muôn phần cảm kích cậu!”
“Chị chắc chắn chứ?” Tôi nhìn cô ấy.
“Ừ!” Cô ấy gật đầu.
Tôi nghĩ ngợi: “Vậy cũng tốt.”
Hoắc Oánh Ngọc nước mắt tuôn rơi: “Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn cậu.”
Quách Thần Quân dường như còn chút bận tâm, cô do dự nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi để Hoắc Oánh Ngọc ngồi xuống, sau đó mới kéo tay Quách Thần Quân, cười với cô một tiếng, nhỏ giọng nói: “Đừng vội, ngồi xuống đã, em tự có tính toán.”
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Trần Đạo gia cũng thở phào, vội gọi Vương Bảo: “Vương Bảo, nhanh, đổi trà nóng cho thiếu gia và Quách tiểu thư!”
“Dạ! Sư phụ!” Vương Bảo đáp lại từ hậu viện.
Rất nhanh, ông ta đã tới phòng khách đổi trà cho chúng tôi.
“Thiếu gia, cảm ơn!” Ông ta cảm kích nhìn tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, gật đầu.
Ông ta cũng không nói gì khác, cười với chúng tôi một tiếng, dọn trà đã nguội đi, tiếp tục nấu cơm.
Trần Đạo gia nhấp một ngụm trà nóng, buông chén trà xuống, nháy mắt với Hoắc Oánh Ngọc.
Hoắc Oánh Ngọc hiểu ý, vội vàng hỏi tôi: “Thiếu gia, tôi hiểu quy củ, chuyện này không thể để cậu uổng công phí sức. Cần bao nhiêu cậu cứ nói với tôi một con số, tôi lập tức chuyển!”
“Tùy ý.” Tôi nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói.
“Chuyện này…” Cô ấy quay đầu nhìn Trần Đạo gia suy nghĩ một chút: “Thiếu gia, tôi biết quy củ của Ngô gia, nhưng chuyện lần này khó mà tùy ý. Thế này đi, tôi mạo muội hỏi một câu, việc lần trước cậu làm, đối phương đưa bao nhiêu tiền cầu phúc?”
Tiền cầu phúc trong miệng ông ta, chính là tiền công.
“Đạo gia, không cần thiết.” Tôi cười nhạt: “Ngài là bạn của ông nội tôi, cũng biết đến quy củ Ngô gia. Đây là chuyện tùy theo duyên định, phải để Hoắc tiểu thư tự quyết định.”
“Vậy không được.” Trần Đạo gia khoát ta: “Tứ gia có thể tùy ý, thiếu gia cậu không thể.”
Tôi không hiểu: “Tại sao?”
Trần Đạo gia bình tĩnh cười một tiếng: “Aizz, thiếu gia còn nhỏ, rất nhiều chuyện Ngô gia cậu còn chưa biết. Ngô gia có hai quy tắc, xem quẻ, làm việc nhỏ, tùy duyên cầu phúc, nhưng chuyện phong thủy không phải như vậy, bất kỳ tình huống nào cũng không được đánh rơi giá trị bản thân. Chuyện này, cậu biết không?”
Tôi mờ mịt, lắc đầu.
Trần Đạo gia cười, nói tiếp: “Cha của Tứ gia, cũng tức là ông cụ cậu, năm đó là đại sư phong thủy nổi tiếng, giang hồ còn gọi ông ấy là Cửu gia. Bởi vì cha của ông ấy, Ngô lão tổ trai già nhả ngọc, coi ông ấy như trân bảo, gọi ông ấy là món quà trời cao ban tặng, cũng lấy nhũ danh cho ông ấy là Cửu tiểu tử. Cho nên sau này khi lớn lên, giang hồ cũng gọi ông ấy Cửu gia. Cửu gia là một bậc thầy trong phong thủy động quẻ, bất kỳ chuyện gì, cũng không làm mất giá trị con người. Tôi còn nhớ ông nội cậu kể, những năm đầu Dân Quốc, Cửu gia đến Thượng Kinh xem mộ phần tổ tiên cho một quý tộc nhà Thanh, chỉ riêng chuyện này, quý tộc kia đã cho Cửu gia ba chục ngàn đại dương!”
“Còn có chuyện này…” Tôi nhìn Quách Thần Quân.
Quách Thần Quân cũng giật mình, những năm đầu Dân Quốc, 30 ngàn đại dương đã là một khoản tiền lớn, tương đương mấy triệu bây giờ.
“Cả đời Cửu gia chỉ xem phong thủy không bốc quẻ, cho nên đến đời Tứ gia, ngài liền dặn dò con trai, chỉ bốc quẻ không xem phong thủy.” Trần Đạo gia nói: “Tứ gia nói, đây là vì mở mang nhân mạch giang hồ cho Ngô gia, vì đây là quy củ lão tổ tông truyền lại, con cháu Ngô gia, có thể không vang danh thiên hạ, nhưng cũng không thể luân lạc giang hồ, cho nên cứ một đời phong thủy, một đời bốc quẻ, một đời người lưu lại danh.”
Quách Thần Quân hiểu: “Chính là nói, cụ xem phong thủy, kiếm được nhiều tiền, nhưng nhân mạch không nhiều, cho nên ông nội em xem quẻ, không xem phong thủy cho người. Cứ như vậy, ông nội có thể mở rộng mạng lưới giao thiệp cho Ngô gia.”
Cô nhìn tôi: “Sau này đến đời Ngô Tranh, cậu ấy chỉ xem phong thủy không xem quẻ, giúp Ngô gia tích lũy cho đời sao, có phải như vậy không?”