Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 130 - Chương 130. Khóa Ngũ Tà

Chương 130. Khóa Ngũ Tà Chương 130. Khóa Ngũ Tà

“Quách tiểu thư nói không sai!” Trần Đạo gia nhìn tôi: “Vì vậy thiếu gia, chuyện làm mất giá trị con người không thể làm đâu!”

Tôi nửa ngày mới hoàn hồn lại, hắng giọng: “Ông nội chưa bao giờ nói với tôi những chuyện này, cha tôi và chú Hai cũng không nói, vậy nên tôi…”

Trần Đạo gia bất đắc dĩ cười: “Thiếu gia đừng trách, cho tôi nói một câu thật lòng. Cha cậu, ngài Quân Ngọc và chú Hai Quân Hoài mặc dù có chút ít bản lĩnh, nhưng chân truyền của Tứ gia chỉ có cậu! Họ làm việc cho người khác, người ta tùy duyên là được, nhưng cậu không thể như vậy được. Sau khi Tứ gia quy tiên, cậu chính là chưởng môn nhân Ngô gia, sao Tứ gia lại để cậu rời nhà, chính là để cậu tự lập môn hộ, khiến đời sau Ngô gia ngày một huy hoàng.”

Lòng tôi run lên, như đã hiểu.

Quách Thần Quân nhìn tôi: “Ngô gia một nhà thế gia phòng thủy, đối mặt với thế nhân, phải cao thấp phân biệt. Cha em và chú Hai, cần phân ra…”

Tôi nhìn cô, yên lặng hồi lâu, gật đầu.

Có lẽ, cô nói đúng.

Hoắc Oánh Ngọc tranh thủ, vội vàng hỏi: “Thiếu gia, vậy việc lần trước của cậu, đối phương đưa bao nhiêu tiền cầu phúc?”

“Năm triệu.” Tôi nhàn nhạt nói: “Còn có trợ thủ của tôi, cô ấy 200 ngàn.” Hoắc Oánh Ngọc sửng sốt, cô ấy không nghĩ là nhiều như vậy, do dự nhìn Trần Đạo gia.

Trần Đạo gia hiểu cô ấy, trầm tư một lúc nói: “Thiếu gia, tình hình hiện giờ của công ty Oánh Ngọc không thể lấy ra nhiều tiền. Thế này đi, lần này cậu thiệt thòi, để cô ấy gửi cậu bằng giá với người lần trước, cậu thấy được không?”

Tôi vẫn là câu nói đó: “Tùy ý.”

Hoắc Oánh Ngọc lấy điện thoại ra: “Thiếu gia, cậu thêm Wechat của tôi, gửi số tài khoản, tôi lập tức làm!”

Tôi nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra: “Được rồi.”

Thêm Wechat, tôi nhận được tin nhắn chuyển khoản, cô ấy gửi cho tôi 5 triệu 500 ngàn.

Tôi nhất thời kinh ngạc, nhìn chị ấy: “Chị…”

Cô ấy cười nhẹ: “Thiếu gia, nhờ cậy ở cậu!”

Tôi trầm mặc vài giây, gật gật đầu: “Được rồi.”

Hoắc Oánh Ngọc thở ra một hơi, đứng lên, hai tay nắm lại, dùng lễ của Đạo gia cảm ơn tôi: “Cảm ơn thiếu gia.”

Tôi gật đầu, đứng lên, đáp lễ: “Tôi sẽ cố hết sức.”

“Ừ.” Cô ấy cảm kích nhìn tôi, dùng sức gật gật đầu.

Tôi nhìn Quách Thần Quân: “Em phải gọi cho Khả Nhi.”

“Được!” Quách Thần Quân đứng lên: “Chị đi với em.”

Tôi mang cô ra khỏi viện, lấy điện gọi gọi cho Khả Nhi.

“Thiếu gia, cậu xuất quan rồi?” Cô hỏi.

Tôi nhìn Quách Thần Quân, gật đầu: “Ừ.”

“Vậy thì tốt rồi, lần trước tôi gọi cho cậu, Quách tiểu thư nghe máy, nói cậu bế quan tu luyện rồi.” Cô nói: “Hai tháng, tóc tôi dài ra rồi đây này, nhớ cậu quá!”

“Thật à?” Tôi cười cười.

“Thật đấy! Ai da thật là, nói chính sự trước! Tôi mới nhận được 300 ngàn của một người tên Hoắc Oánh Ngọc gửi tới, là chuyện gì thế, lại có chuyện gì sao? Cậu quen người này không?” Cô hỏi.

“Cậu bây giờ sang chỗ anh Phi, lấy một hồ lô đồng bát quái, hai miếng lệnh bài gỗ đào sét đánh, cả đồ vẽ phù tới.” Tôi bình tĩnh nói: “Buổi tối lên đường, đi Ngân Châu.”

Khả Nhi vui mừng: “Được! Bây giờ tôi lập tức chuẩn bị!”

Tôi cúp điện thoại, cười với Quách Thần Quân: “Yên tâm, lòng em có chuẩn bị.”

Quách Thần Quân nhìn tôi, không nói gì, yên lặng ôm lấy tôi.

Bảy giờ tối, tôi và Hoắc Oánh Ngọc đến sân bay thủ đô, tập hợp với Khả Nhi.

Hai tháng không gặp, tóc Khả Nhi đã dài ra, cũng nhuộm thành màu đen, trông đẹp hơn nhiều.

Vừa thấy tôi, cô không nhịn được nhào vào ngực, ôm chặt lấy.

Tôi cười một tiếng, buông cô ra, giới thiệu cô với Hoắc Oánh Ngọc: “Đây là Hoắc tiểu thư… Hoắc tiểu thư, cô ấy chính là Khả Nhi.”

Khả Nhi rất hào phóng đưa tay ra: “Chào chị, em là Hàn Khả Nhi.”

“Hoắc Oánh Ngọc.” Hoắc Oánh Ngọc nắm lấy tay cô, không nhịn được tán dương: “Thân hình cô Khả Nhi thật đẹp.”

Khả Nhi ngượng ngùng cười: “Cũng tạm… cũng tạm.”

Tôi cũng cười: “Được rồi, chúng tôi vào thôi.”

Vào sân bay, chúng tôi lấy vé, qua cửa kiểm tra an ninh, tới phòng khách chờ chuyến bay.

Bởi vì máy bay còn một lát nữa mới bay, Hoắc Oánh Ngọc sợ chúng tôi khát, sau khi đã sắp xếp mọi người xong liền đi mua nước cho chúng tôi.

Khả Nhi chờ cô ấy đi rồi mới ghé lại gần tôi, nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, Hoắc tiểu thư gặp chuyện gì thế?”

“Hồ lô đâu?” Tôi hỏi.

“Ở đây.” Cô lấy từ trong túi xách ra hồ lô bát quái tinh xảo, đưa cho tôi: “Cậu thấy được không?”

Tôi nhìn kỹ, gật đầu: “Cũng không tồi.”

Cô lại ấy ra lệnh bài gỗ đào: “Còn cái này.”

Tôi nhận lấy: “Chắc chắn là gỗ đào bị sét đánh chứ?”

Khả Nhi vỗ ngực đảm bảo với tôi: “Tuyệt đối là gỗ đào bị sét đánh!”

Tôi cẩn thận kiểm tra một phen, yên tâm: “Ừ, là thật.”

Cô cười hắc hắc: “Thiếu gia, lần này chúng tôi đi không phải bắt yêu đấy chứ?”

Tôi nhìn cô, đưa hồ lô và lệnh bài lại: “Bắt yêu không cần những thứ này, thu đi.”

Cô cất đồ đi, lại tò mò: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Bây giờ đừng hỏi vội.” Tôi nói: “Cậu xem dự báo thời tiết, tra xem Ngân Châu ngày nào thì có mưa lớn?”

“À, được!” Cô cầm điện thoại, tra thử, không nhịn được nhíu mày: “Mẹ nó… Không phải chứ? Một tuần tới trời quang mây tạnh, không hề mưa mà.”

Tôi theo bản năng muốn bấm ngón tay tính quẻ, suy nghĩ một chút, lại thôi.

“Nhất định sẽ có mưa.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Nếu không thì phải làm thế nào?” Cô hỏi.

“Vậy thì chờ.” Tôi nói: “Chờ đến khi Ngân Châu đổ mưa.”

Khả Nhi nhún nhún vai: “Được rồi, tôi tin cậu, cậu nói có mưa, nhất định sẽ có.”

Đang nói, Hoắc Oánh Ngọc quay lại.

Bình Luận (0)
Comment