“Thiếu gia, Khả Nhi, uống nước đi.” Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, đưa nước tới.
Khả Nhi nhận lấy, mở nắp đưa tôi: “Thiếu gia!”
Tôi nhận lấy uống một ngụm, hỏi Hoắc Oánh Ngọc: “Đến Ngân Châu chúng tôi ở đâu?”
“Tôi định để cậu và Khả Nhi ở lại khách sạn.” Hoắc Oánh Ngọc nói: “Nhà chúng tôi cách đó không xa, mười phút đi đường, cậu thấy được không?”
“Không được, chị cũng phải ở khách sạn.” Tôi nói.
“Được, vậy tôi đặt thêm phòng.” Cô ấy lấy điện thoại ra.
Tôi đột nhiên nghĩ đến: “Chị đặt cho tôi và Khả Nhi phòng gì?”
“Phòng thương gia.” Chị nói: “Hai phòng hai nhà vệ sinh, có phòng khách và quầy nước, cậu thấy được không?”
Tôi yên tâm, khẽ mỉm cười: “Không có, rất tốt.”
Cô ấy yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Tôi nhìn Khả Nhi bên cạnh, cô tỏ ra bình tĩnh, nghe nhạc.
Lần trước làm việc cho Lý Xuyên, để tiện nên chúng tôi vẫn ở chung. Bây giờ không giống thế nữa, tôi thấy ở riêng vẫn tốt hơn.
Khả Nhi tất nhiên cũng hiểu ý tôi, nên cô không nói gì.
Nhưng thật ra, hai chúng tôi đều không được tự nhiên.
Có lẽ là do thói quen.
Hoắc Oánh Ngọc đặt xong phòng, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với tôi.
Giờ tôi mới biết, năm nay cô ấy đã 41 tuổi, con trai theo họ mẹ, tên Hoắc Hiểu Dương, năm nay 11 tuổi. Cô ấy ở Ngân Châu mở công ty thiết bị lọc, lúc trước làm ăn rất tốt, tài sản đến hơn trăm triệu, nhưng chỉ trong một tháng đã tới bờ vực phá sản.
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?” Khả Nhi tháo tai nghe xuống, không nhịn được hỏi.
Hoắc Oánh Ngọc thở dài: “Nghề này của chúng tôi là như vậy, tốt đẹp thì một đơn lớn là xong, nhưng tôi đã đầu tư cả chục triệu tiền vốn vào, giờ hỏng một chút là đi tong. Hơn nữa có rất nhiều đơn vị hợp tác lâu năm đột nhiên bỏ đặt hàng, tồn kho tăng lên, áp lực vô cùng lớn. Chuyện này nối tiếp chuyện kia, vốn cũng xảy ra vấn đề.”
Khả Nhi nhìn tôi: “Phong thủy?”
“Tôi mới vừa nói thế nào?” Tôi nhìn cô.
Cô lè lưỡi: “Được rồi, không hỏi.”
Cô đeo tai nghe lên, tiếp tục nghe nhạc.
Tôi nhìn dáng vẻ dễ thương ấy mà buồn cười, không nhịn được xoa đầu cô, lại hỏi Hoắc Oánh Ngọc: “Đúng rồi, chồng của chị thì sao? Anh ấy thế nào?”
Hoắc Oánh Ngọc yên lặng trong chốc lát, thở dài: “Sau khi chúng tôi ly dị, anh ấy có về Thượng Kinh một lần, tới chỗ sư phụ tôi. Sau đó anh ấy liền đi du lịch, không liên lạc được. Nghe sư huynh tôi nói, hình như là ra nước ngoài.”
Mắt cô ấy ươn ướt.
Tôi không lên tiếng, yên lặng gật đầu.
Lúc này, radio thông báo, đã đến giờ bay, phải lên máy bay.
Tôi đứng lên, vỗ vỗ Khả Nhi: "Đi thôi!"
Khả Nhi cất tai nghe: "Ừ!"
Hoắc Oánh Ngọc hít một hơi thật sâu, mắt lấp lánh nước cười nhìn tôi: "Thiếu gia, nhờ cậu!"
Tôi bình tĩnh cười: "Đi thôi."
Ba giờ sau, hơn 11 giờ tối, chúng tôi ở hạ cánh ở sân bay Ngân Châu.
Ra khỏi sân bay, chúng tôi gọi xe, tới khách sạn lớn ở Ngân Châu. Phòng của Hoắc Oánh Ngọc ở cách vách chúng tôi, chị nói đây là chị nhờ khách sạn sắp xếp cho tiện.
Tôi bảo cô ấy, bắt đầu từ ngày mai không cần phải để ý đến chúng tôi, cứ đi làm như bình thường, nên bận rộn thì bận rộn, khi nào trời mưa, thì đừng đi làm.
Hoắc Oánh Ngọc sửng sốt "Trời mưa? Thiếu gia, Ngân Châu mùa đông rất ít mưa..."
Tôi bình tĩnh cười một tiếng: "Rất ít mưa, không có nghĩa là không mưa, chị nhớ lời tôi là được."
Cô ấy yên lặng gật đầu: " Được, vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi về phòng trước."
"Được" Tôi bảo Khả Nhi: "Tiễn Hoắc tiểu thư."
"Ừ!" Khả Nhi gật đầu.
Sau khi Hoắc Oánh Ngọc đi, tôi đi tắm, thay quần áo ngủ, tới ban công phòng ngủ.
Đây là một thành phố nhỏ xinh đẹp ở phía Nam, khí hậu có chút ẩm ướt, nhưng so với phương Bắc thì ấm áp hơn. Tôi nằm cạnh lan, quan sát cảnh đêm Ngân Châu, trong lòng tính toán bước tiếp theo.
Ông nội từng nói, muốn phá Ngũ Tà Tỏa, phải khóa được Ngũ Tà, nghĩa là Ngũ Tà Tỏa không thể mở từ bên ngoài, bởi vì nếu động đến bất kỳ một tà quỷ nào, bốn tà quỷ còn lại sẽ hành động, người bị hại liền mất mạng. Cho nên biện pháp duy nhất, chính là minh tu sạn đạo, ám độ trần thương(*), lợi dụng đặc tính của Ngũ Tà Tỏa, phân hóa tan rã, kích phá, chia năm tà quỷ ra khóa lại, sau đó phá hủy căn cơ, gọi là khóa Ngũ Tà.
(*) Khi Lưu Bang đưa quân từ Hán Trung tấn công, ông ta đã cố tình sửa chiến tuyến, bí mật đi đường vòng để giành chiến thắng. Ý câu này là không thể đánh trực diện, chỉ có thể đi vòng.
Khóa Ngũ Tà nguy hiểm vô cùng lớn, cho nên mỗi một bước đều phải cẩn thận, không thể đi nhầm dù chỉ một bước.
Ngoài ra, tôi còn phải đề phòng Ngũ Tà Tỏa hại đến cô ấy, bất kể chủ ý của anh ta là tiền hay mạng, hay là làm việc cho người khác. Tôi muốn khóa Ngũ Tà, anh ta tất nhiên sẽ liều mạng ngăn cản, chúng tôi ngoài ánh sáng, anh ta trong bóng tối, đối với anh ta mà nói, đây là một trận chiến sinh tử.
Cho nên, tôi không thể không cẩn thận, không thể không cẩn thận.
Tôi nhìn cảnh đêm phía xa, rơi vào trầm tư.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya.
Khả Nhi tắm xong, mặc áo ngủ đi tới bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm nhìn cảnh đêm.
"Khả Nhi, cậu biết chơi dao, vậy biết đánh nhau không?" Tôi hỏi cô.
"Biết chứ" Cô nói: "Tôi được mẹ đích thân dạy dỗ đó."
Tôi nhìn cô: "Thật không?"
Cô tự tin cười: "Chỉ có điều mẹ đều dạy tôi sát chiêu, bình thường không dám dùng đến..."
Cô nhìn tôi: "Sao? Cậu không tin?"
Tôi lắc đầu: "Không tin."
Cô nhìn tôi chăm chú, khẽ mỉm cười: "Vậy... thử một chút?"
Dưới bóng đêm, nụ cười ấy, đặc biệt mê người.
Tôi không lên tiếng, đưa tay xoa đầu cô, quay đầu nhìn về phía xa xa.
Lần này, trong lòng đã có điểm tựa...