Những ngày kế tiếp, Hoắc Oánh Ngọc đi làm bình thường, tôi và Khả Nhi ngoại trừ thời gian ăn cơm, còn lai đều ở trong phòng. Hoặc là xem ti vi, hoặc là nói chuyện phiếm, không thì cũng ra ban công ngắm cảnh uống trà, lại về phòng ngủ, tựu chung trong một chữ, chờ.
Mưa lớn không đổ xuống, chúng tôi không thể hành động.
Mưa lớn không đổ xuống, chúng tôi chỉ đành nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ nó đến.
Mới bắt đầu, Khả Nhi cũng không vội vàng, dù sao cô cũng thích ở cùng một chỗ với tôi. Nhưng sau hai ngày, cô đã có chút đứng ngồi không yên.
Trưa hôm nay, khi ăn cơm, cô lại không nhịn được hỏi tôi: “Thiếu gia, rốt cuộc Hoắc tiểu thư gặp chuyện gì thế?”
Tôi nhìn cô: “Chị ấy trúng một loại tà thuật, tên là Ngũ Tà Tỏa.”
“Ngũ Tà Tỏa?” Cô nhíu mày: “Tên nghe ngầu quá! Lợi hại lắm sao?”
“Đơn giản mà nói, chỉ là có người nhân lúc chị ấy không tỉnh táo, dùng máu người vẽ năm đạo phù nguyền rủa.” Tôi nói: “Năm đạo phù này tiến vào cơ thể, hóa thành năm đạo tà khí, biến thành Ngũ Tà quỷ, nấp trong ngũ tạng, khóa vận thế sinh cơ, nên gọi là Ngũ Tà Tỏa.”
“Vậy sẽ thế nào?” Cô hỏi.
“Người trúng Ngũ Tà Tỏa sẽ rất xui xẻo.” Tôi nói: “Sự nghiệp gặp biến cố, trong cuộc sống không ngừng gặp kẻ tiểu nhân, lâu dần, sức khỏe cũng có vấn đề. Tóm lại là phiền toái thay nhau tới, lặp đi lặp lại hành hạ chị ấy, trước hết là hành hạ tinh thần, sau đó sẽ đoạt mạng chị ấy.”
Khả Nhi hiểu rồi: “Đây là thủ đoạn giết người mềm dẻo, muốn ép cho người tôi bấn loạn, hành hạ đến chết mà! Thất đức quá…”
Cô nhìn tôi: “Thiếu gia, Hoắc tiểu thư rốt cuộc đã đắc tội ai thế? Hại chị ấy đến độ này?”
“Tạm thời còn chưa biết.” Tôi nói: “Chúng tôi đến đây không phải để điều tra, chỉ cứu mạng người. Cậu nói đúng, người dùng tà thuật đặc biệt này rất thất đức, nhưng càng là tà thuật thất đức, một khi bị phá vỡ, sẽ bị cắn trả vô cùng mãnh liệt. cho nên chúng ta không cần vội tra ra hung thủ, cứ phá vỡ Ngũ Tà Tỏa, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ được phơi bày.”
Cô gật gật đầu: “Vậy nên, chúng tôi phải đợi mưa tới sao?”
“Phải.” Tôi nhìn ngoài trời: “Ngũ Tà Tỏa không thể trực tiếp dùng bùa chú phá giải, nếu không Hoắc tiểu thư nhất định sẽ chết, hơn nữa còn hồn phi phách tán. Muốn phá giải tà thuật, phải ra tay từ tà quỷ trong cơ thể chị ấy, phân tán bọn chúng, đuổi từng con một ra, công kích từng con một.”
Tôi nhìn cô: “Chọn tà quỷ đầu tiên là việc quan trọng nhất, bởi vì một khi tà quỷ bị khóa lại, bốn tà quỷ còn lại tất sẽ loạn, đã như vậy, người dùng tà thuật hại chị ấy nhất định sẽ biết. Anh ta vì không muốn bị cắn trả, sẽ dùng hết tất cả mọi cách để ngăn chúng ta lại. Chúng ta vừa phải bảo vệ Hoắc Oánh Ngọc an toàn, lại phải phòng ngừa chó cùng rứt giậu.”
Khả Nhi đã hiểu: “Không trách hôm đó cậu hỏi tôi có thể đánh nhau không…”
“Chúng ta phải chuẩn bị xong việc này.” Tôi nói: “Muốn phá giải tà thuật, phải khóa Ngũ Tà, quá trình này không được quá nhanh, nếu thuận lợi cũng phải mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, chuyện gì cũng có thể xảy ra, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Cô gật đầu: “Ừ! Được!”
Tôi bình tĩnh cười: “Vì vậy, đừng vội vàng, chờ lúc mưa chưa đổ, chúng ta nghỉ ngơi dưỡng sức, bởi vì một khi mưa tới, chúng ta sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.”
Cô ngượng ngùng cười: “Ừ, tôi hiểu.”
Tôi gắp cho cô một cái đùi gà, bỏ vào chén: “Ăn nhiều một chút.”
Cô cũng gắp lại cho tôi miếng cá: “Cậu cũng ăn nhiều vào.”
Hai chúng tôi nhìn nhau cười.
Cô cầm đùi gà lên, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài, tò mò hỏi tôi: “Thiếu gia, bên ngoài trời quang mây tạnh, lúc nào mưa mới tới đây?”
Tôi nhìn bên ngoài, tự tin nói: “Sắp rồi.”
Cô cũng không tiện hỏi nữa, ồ một tiếng, tiếp tục gặm đùi gà.
Mặc dù thời tiết rất quang đãng, nhưng tôi có thể cảm nhận được một khối không khí ẩm ướt trong không khí từ từ biến hóa, mưa, không còn lâu nữa.
Đang ăn thì điện thoại Khả Nhi reo lên.
Cô bỏ xương gà xuống, mút mút ngón tay, lấy khăn giấy lau tay, nghe điện thoại: “Alo? À phải! Phiền anh mang tới phòng tôi! Đúng, tôi đang ăn cơm, nửa giờ nữa hãy mang đến. Được, cảm ơn!”
Cô ngắt điện thoại, để điện thoại xuống, cười với tôi: “Sắp đưa đến rồi!”
“Chuyển phát nhanh?” Tôi ngạc nhiên: “Cậu mua đồ?”
“Không phải mua, là tôi bảo mẹ gửi đến.” Cô nói.
“Hả, gì cơ?” Tôi hỏi.
Cô cười ha ha: “Tạm giữ bí mật, một lúc nữa đến nơi, cậu sẽ biết.”
Tôi cười: “Được rồi.”
Cơm nước xong, chúng tôi về phòng khách, chỉ trong chốc lát, nhân viên phục vụ trong khách sạn đã mang đồ đến, là một cái hộp không nhỏ.
Cô cảm ơn một câu, đóng cửa lại, mang kiện hàng về phòng khách, ngồi xuống cạnh tôi, bắt đầu gỡ đồ.
Tôi vừa uống trà vừa nhìn, tò mò không biết mẹ cô gửi đến thứ gì.
Chỉ thấy cô nhanh chóng mở túi ra, bên trong hộp mò ra hai con dao đưa cho tôi: “Thiếu gia, cậu nhìn này, ngạc nhiên không, vui mừng không?”
Tôi nhất thời sửng sốt: “Đây không phải hai con dao dùng ở bãi Sư Tử sao? Cậu thế nào…”
“Mặc dù dao này chỉ là mô phỏng lại, nhưng thép rất tốt.” Cô nói: “Sau khi chúng ta xong việc ở bãi Sư Tử, tôi muốn trả lại cho Lý Xuyên, anh ta lại nói đưa cho tôi. Tôi nghĩ một lúc, làm kỷ niệm cũng được, liền gửi hai con dao này về nhà. Hôm đó cậu hỏi tôi có thể đánh nhau không, tôi mới nghĩ chuyện này hẳn là nguy hiểm, cho nên gọi cho mẹ tôi, bảo bà ấy gửi hai con dao này tới.”
Cô thuần thục múa dao trong tay, tự tin cười với tôi: “Có dao trong tay, ắt có thiên hạ! Cậu yên tâm, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng động đến cậu!”