Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133. Nghĩa Trang Bắc Giao

Chương 133. Nghĩa Trang Bắc Giao Chương 133. Nghĩa Trang Bắc Giao

Trong lòng tôi nóng lên, không biết nói gì cho phải.

Khả Nhi tinh tế cẩn trọng, có cô ở bên, tôi quả thật không phải lo lắng gì cả.

Tôi nghĩ ngợi, lấy dao từ tay cô: “Cậu lấy túi đến đây, tôi vẽ mấy đạo phù, luyện nuôi nó.”

“Luyện nuôi?” Cô dửng sốt.

“Dao này chỉ có thể đánh người, không đánh quỷ được.” Tôi nói: “Dùng trận pháp luyện nuôi là được.”

Khả Nhi sáng mắt: “Được!”

Cô trở về phòng ngủ, cầm túi tới, lấy giấy vàng, chu sa, bút lông, ấn gỗ đào ra, đặt ngay ngắn trước mắt tôi.

“Mài chu sa.” Tôi bảo.

“Được!” Cô gật đầu, đổ một ít chu sa ra, bỏ nước, dùng bạch cập cẩn thận mài.

Tôi cầm bút lông lên, nhẹ nhàng vuốt nhọn đầu bút, trám chân chu sa, vẽ bùa vàng trên giấy.

Hết tầm 10 phút, tôi vẽ hai đạo phù Thất Tinh Trấn Sát, hai dạo phù Thông Linh, hai đạo phù Ngũ Lôi Trấn Linh, ba đạo phù Liệt Hỏa.

Vẽ xong, tôi đứng dậy tới giữa phòng khách, hơi ngưng thần, bấm đốt ngón tay điểm hai đường, bố trí Trân Thái Cực, ném 9 đạo phù vào.

Hô một tiếng, ngọn lửa vọt lên cao, một trận pháp Lôi Liệt Hỏa hiện ra.

Tôi nhận lấy hai con dao từ tay Khả Nhi, ném vào trận pháp.

Ngọn lửa cháy mắt trong nháy mắt nuốt lấy.

Tôi kéo Khả Nhi qua một bên, bảo cô: “Cậu pha hai bình trà, ra ban công uống, sau khi trời tối, dao sẽ luyện xong.”

“Được!” Khả Nhi gật đầu, xoay người pha trà.

Tôi khẽ cười, đi vào phòng ngủ.

Lát sau, Khả Nhi bưng trà vào.

Hai chúng tôi ngồi xuống ban công, vừa uống trà vừa tán gẫu, ngắm phong cảnh.

Bất tri bất giác, một buổi chiều đã qua đi.

Trời rất nhanh đã tối.

Tôi nhìn đồng hồ, đã qua ba giờ, cũng nên hoàn thành rồi.

“Đi, xem dao thôi.” Tôi đứng lên.

“Được!” Khả Nhi rất kích động

Tới phòng khách, tôi bảo cô cách xa một chút, bấm ngón tay thu trận pháp, cầm hai con dao lên, nhìn kỹ. Trên thân dao đã lộ ra tia sát khí mãnh liệt, kim quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.

Khả Nhi vội vàng tới gần, hỏi tôi: “Thế nào rồi?”

Tôi nhìn kỹ một hồi, giao dao lại cho cô: “Thân dao đã có phù Thất Tinh Trấn Sát, phù Thông Linh, phù Ngũ Lôi Trấn Linh cùng phù Liệt Hỏa, có linh khí, có cả sát khí. Đừng nói ác quỷ, dù là yêu ma cũng có thể chém. Sau này cậu mang theo nó, không tà linh nào dám đến gần.”

Khả Nhi nhận dao, vui mừng không thôi: “Cảm ơn thiếu gia!”

Tôi cười: “Vạn sự đã thành chỉ thiếu mưa, nghỉ ngơi một tối, chuẩn bị bắt đầu thôi.”

Khả Nhi tự tin cười: “Ừ!”

Ngày hôm sau, trời không nắng, Ngân Châu nổi gió lớn, sau đó truyện đến từng trận sấm vang rền.

Nghe được tiếng sấm, tôi chợt tỉnh, vội vàng thức giấc, nhanh chóng tới bên cửa sổ, kéo rèm ra. Chỉ thấy bầu trời giăng đầy mây đen , sấm chớp rền vang, mưa rơi xuống.

Đợi suốt mấy ngày, trời cuối cùng cũng mưa.

Khả Nhi gõ cửa bên ngoài: “Thiếu gia, cậu tỉnh chưa? Trời mưa rồi!”

“Tỉnh rồi.” Tôi nhìn cửa, lớn tiếng nói: “Thay quần áo, chuẩn bị lên đường!”

“Được!” Khả Nhi nói.

Đến khi chúng tôi thay quần áo rửa mặt xong, Hoắc Oánh Ngọc tới.

Mấy hôm nay cô ấy vẫn luôn chờ mưa xuống, chờ đến chán nản, vừa thấy trời mưa, vội vàng thay quần áo đến tìm tôi.

“Thiếu gia, tiếp theo phải làm thế nào đây?” Cô ấy vừa vào cửa đã hỏi.

“Hoắc tiểu thư, mộ tổ nhà chị ở đâu?” Tôi hỏi.

“Cậu muốn hỏi nhà tôi hay nhà chồng trước?“ Cô ấy hỏi.

“Hoắc gia.”

“Ở Bắc Giao của Ngân Châu có một khu nghĩa trang công cộng.” Cô ấy nói: “Nhà chúng tôi không có mộ địa riêng, đều chôn ở nghĩa trang công cộng.”

Tôi bảo Khả Nhi: “Cậu mang thêm một bộ quần áo, hai cái khăn tắm.”

“Được!” Khả Nhi gật đầu.

Tôi lại nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Dẫn chúng tôi tới mộ địa nhà chị.”

Hoắc Oánh Ngọc nhất thời sửng sốt: “Lúc này ra nghĩa địa? Thiếu gia, bên ngoài trời đang mưa mà, sấm chớp ầm ầm…”

Tôi bình tĩnh cười: “Chờ mấy ngày nay, chính là chờ mưa, chờ sấm thế này.”

Hoắc Oánh Ngọc hiểu: “Được!”

Chúng tôi bữa sáng cũng không ăn, xuống nhà để xe, chạy thẳng bến Bắc Giao ở Ngân Châu.

Trên đường đi, mưa càng lúc càng lớn, tia chớp thỉnh thoảng lại xé tan bầu trời tối đen, bầu không khí giống như ngày tận thế.

Trên đường không ai nói gì, chỉ chừng một giờ sau, chúng tôi đã đến nghĩa địa ở Bắc Giao Ngân Châu, đỗ xe lại, ba người che ô đi vào.

Nghĩa trang công cộng tọa lạc dưới một chân núi, kích thước lớn, vừa vào cửa đã thấy bia mộ chằng chịt, núi ở khắp nơi.

Tôi không khỏi ngạc nhiên, trước khi Hoắc Oánh Ngọc xảy ra chuyện, công ty giá trị cả trăm triệu, không phải người không có tiền. Sao lại đem tổ tiên chôn ở nơi như thế này chứ?

Hoắc Oánh Ngọc dẫn chúng tôi lên chúng, chúng tôi ở khu mộ Hướng Dương, dừng lại trước một bia mộ: “Chính là ở đây.”

Tôi vừa nhìn, đó là một ngôi mộ được chôn độc lập, hai bên mười thước có 6 cây tùng xanh um tươi tốt. Cả ngôi mộ như hạc giữa bầy gà, ngạo nghễ độc lập, tự thành thiên địa. Chỉ nhìn nơi này, cũng không thấy có gì đặc biệt, nếu như xem địa thế của cả khu nghĩa trang công cộng bên trong khu đất phủ xanh khổng lồ, suy nghĩ kiến trúc của cả khu, vị trí ngôi mộ này, vừa vặn nằm trên chính huyệt long mạch, phong thủy tốt nhất.

Cho nên ngôi mộ này, vô cùng được quan tâm, hẳn là được cao nhân lựa chọn.

Không lẽ là Trần Đạo gia?

Tôi cảm thấy không giống, bởi vì phong thủy còn mang ý nghĩa ẩn giấu, nói cách khác, địa thế nằm trên chính huyệt long mạch, kiến trúc tầng tầng che giấu, chính là đề phòng người khác cũng nhìn ra vị trí này. Nếu muốn có được những điều này, trừ phi bắt tay ngay lúc thiết kế nghĩa trang, nếu không phong thủy bảo địa ắt bị quý nhân đoạt đi.

Quan trọng nhất là, phong thủy này bố trí tinh xảo, không hợp với khí chất Đạo gia, giống một người phụ nữ hơn.

Tôi hơi trầm tư, đi tới trước mộ, nhìn tấm bia cao lớn bằng bạch ngọc.

Bình Luận (0)
Comment