Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 134 - Chương 134.

Chương 134. - Chương 134. -

Hình trên bia là một người phụ nữ xinh đẹp, tuổi chừng 30, phía dưới viết: “Mộ gia mẫu Hoắc Văn Văn, nữ, Hoắc Oánh Ngọc kính lập.

Tôi giật mình, hỏi Hoắc Oánh Ngọc: “Đây là mộ của lệnh đường?”

Cô ấy gật đầu: “Ừ.”

Tôi nhìn hình trên bia mộ, suy nghĩ: “Cha chị đâu?”

“Tôi không có cha…” Chị nhàn nhạt nói: “Tôi chỉ có mẹ.”

“Mẹ chị khi còn sống là thầy phong thủy?” Tôi nhìn cô ấy.

Cô ấy sửng sốt, kinh ngạc nhìn tôi: “Cậu…”

Tôi đón ánh mắt cô ấy: “Nếu tôi đoán không nhầm, cha chị, chính là Trần Đạo gia đúng chứ?”

Cô ấy yên lặng cúi đầu, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Tôi cười nhạt: “Hiểu rồi.”

“Mẹ và cha tôi là sư huynh muội.” Mắt chị ươn ướt, nhìn bia mộ Hoắc Văn Văn: “Nhưng sư phụ họ không cho họ đến với nhau, sau khi mẹ tôi mang thai tôi, liền rời Thượng kinh, một mình đến Ngân Châu.”

Cô ấy lau nước mắt, nhìn xung quanh: “Khi xây dựng nghĩa trang, bà xem phong thủy cho họ, không muốn lấy tiền cầu phúc của đối phương, chỉ yêu cầu vị trí này, bảo họ để lại cho bà vị trí đó. Trước đây bà ấy cũng nói, bất kể sau này tôi có bao nhiêu tiền cũng không được dời mộ của bà đi. Bà bảo mặc dù nghĩa trang này lớn, nhưng chỉ có nơi này là vị trí tốt nhất, chôn ở đây bà ấy có thể phù hộ tôi, giúp tôi gặp dữ hóa lành, gặp nạn hóa cát…”

Cô ấy bụm mặt, rơi lệ.

Tôi gật đầu: “Bà ấy nói không sai.”

Cô ấy lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Sau khi mẹ qua đời, cha mới nhận tôi làm đệ tử. Ông ấy nói quy củ Đạo gia, sư đồ thân thiết hơn cha con, nói sư công không cho ông ấy và mẹ tôi ở chung một chỗ, ông ấy không dám làm trái, cho nên, không làm cha con, làm sư đồ cũng như vậy. Chuyện này là bí mật của nhà tôi, ngay cả sư huynh Vương Bảo cũng không biết, nhưng cuối cùng lại không giấu được cậu…”

“Tôi hỏi chuyện này không vì lẽ gì khác.” Tôi nói: “Chỉ là khi phá Ngũ Tà Tỏa, trước tiên phải mượn sức mạnh từ mộ tổ. Nếu cha chị khỏe mạnh, là người bình thường thì tôi làm một cách, ông ấy là Trần Đạo gia, tôi lại làm một cách khác.”

Cô ấy nhất thời sửng sốt: “Ý cậu là?”

“Nếu cha chị là người bình thường, chúng tôi sẽ lấy cây ở vị trí Chấn vị.” Tôi chỉ cây ở hướng chính đông: “Nếu như cha chị là Trần Đạo gia, là đạo nhân, là người phương ngoại, vậy cây ở Chấn Vị không thể lấy.”

“Vậy phải lấy ở đâu?” Cô ấy không nhịn được hỏi.

Tôi nhìn cô ấy, chỉ cây ở hướng Đông Nam: “Lấy cây kia, góc Tốn vị.”

Cô ấy không hiểu nhìn tôi: “Việc này…”

Tôi xoay người bảo Khả Nhi: “Cậu lên cây kia, lấy cành cây hướng Đông Nam, phải lớn.”

“Được!” Khả Nhi đưa dù cho Hoắc Oánh Ngọc, cầm dao đi tới, nhanh nhẹn leo lên, nhắm một cành cây hướng Đông Nam vai u thịt bắp, buông dao chém xuống.

Hoắc Oánh Ngọc sững sờ, tới cạnh tôi: “Thiếu gia, chuyện này… đây là…”

“Đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời tôi là được.” Tôi nhàn nhạt nói.

Cô ấy hơi do dự, nhìn bia mộ Hoắc Văn Văn, gật đầu: “Ừ.”

Mưa rất lớn, người Khả Nhi rất nhanh đã ướt đẫm, cô lau nước mưa trên mặt, tiếp tục đốn cành. Con dao sắc bén, sau mấy đường, nhánh cây bị chém đứt.

Khả Nhi nhanh nhẹn nhảy xuống, tiếp tục dùng đao phát vào nhánh cây.

Tôi và Hoắc Oánh Ngọc cầm ô đi trong cơn mưa, tới tàng cây, che mưa cho Khả Nhi.

Khả Nhi cười với tôi, lại tiếp tục làm việc.

Chỉ trong chốc lát, cô cầm lấy cành cây tùng, đứng lên đưa cho tôi: “Thế này được chưa?”

“Được rồi.” Tôi nhìn cô: “Có lạnh không?”

“Cũng ổn, tôi khỏe lắm!” Cô cười.

Tôi nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Đi, về khách sạn.”

Hoắc Oánh Ngọc vội vàng gật đầu: “Được!”

Quay về xe, tôi nghiêng đầu tránh đi cho Khả Nhi thay quần áo.

Khả Nhi dùng khăn tắm choàng lên, nhanh chóng cởi quần áo, lấy đồ từ túi chuẩn bị sẵn ra thay, sau khi thay xong, lại lấy một khăn lông khác ra lau tóc.

Hoắc Oánh Ngọc chờ cô đổi quần áo xong mới cho xe chạy.

Tôi thấy Khả Nhi đã ổn, thở phào, hỏi: “Không bị lạnh chứ?”

“Chút mưa thế này, không sao.” Khả Nhi cười nói.

Tôi yên tâm, cầm khúc cây to tầm hai đốt tay, lấy dao tước vỏ, sửa nó thành một côn gỗ dài tầm 15cm.

Tôi dựa vào hình đầu quỷ nhìn thấy ở hông Hoắc Oánh Ngọc hôm đó, dùng dao khắc lên côn gỗ một hình tựa như thế.

Khả Nhi nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, đây là gì thế?”

“Đừng hỏi nhiều thế, về sẽ nói với cậu.” Tôi nhàn nhạt nói.

“Ừ.” Cô gật gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nhìn tôi làm việc.

Tôi khắc xong đầu quỷ, lại khắc bên dưới một đạo phù Dẫn Linh, khắc sau, tôi nói với Hoắc Oánh Ngọc: “Hoắc tiểu thư, dừng xe.”

“À, được!” Hoắc Oánh Ngọc chậm rãi dừng xe vào vệ đường.

“Chị qua đây một chút.” Tôi nói.

Cô ấy luồn tới, đến ghế sau, ngồi giữa tôi và Khả Nhi: “Sao thế Thiếu gia.”

Tôi kéo tay trái cô ấy, hơi ngưng thần, ngón tay bấm quyết trên huyệt Thiên Trung, một cỗ nội khí xông vào đan điền cô ấy.

Hoắc Oánh Ngọc nhíu mày, kêu đau, trên trán đổ mồ hôi.

Tôi điều vẫn nội khí từ đan điền của cô ấy, chạy đến huyệt mệnh môn, dừng lại, tiếp lên huyệt Bách Hội trên đầu, kinh thừa tương, vượt ra nhâm mạch, trải qua khí xả, khí hộ vào vai trái, dọc theo cánh tay truyền thẳng đến ngón tay giữa trái.

ChCô ấyị chỉ cảm thấy một luồng nhiệt chảy vào tay trái, không khỏi nhìn tôi.

Lúc này, tôi thu nội khí, chỉ quyết, cầm lấy dao, nhắm ngón giữa của chị đâm xuống.

Một dòng máu tươi chảy ra.

Cô ấy bị đau nhíu mày, không hiểu nhìn tôi: “Thiếu gia, chuyện này…”

Tôi không giải thích, để dao xuống, lấy máu chảy từ ngón tay quệt vào hình đầu quỷ và phù Dẫn Linh trên côn gỗ.

Quệt xong, tôi cho cô ấy ngậm ngón tay, bảo Khả Nhi: “Lấy chu sa.”

“Được!” Khả Nhi lấy từ trong túi ra bình chu sa, đưa cho tôi: “Thiếu gia!”

Bình Luận (0)
Comment