Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 135 - Chương 135. Thiên Cơ Không Thể Lộ

Chương 135. Thiên Cơ Không Thể Lộ Chương 135. Thiên Cơ Không Thể Lộ

Tôi nhận lấy, lấy một ít phết lên huyết phù trên cây côn, giao bình chu sa lại cho Khả Nhi, tôi bảo Hoắc Oánh Ngọc: “Cởi quần áo xuống, cả áo trong.”

“Hả?” Hoắc Oánh Ngọc cả kinh.

Tôi quay đầu: “Động tác nhanh một chút!”

Hoắc Oánh Ngọc lúng túng, nhìn Khả Nhi bên cạnh.

Khả Nhi nhíu mày: “Nhìn em làm gì? Vừa rồi em cũng mới cởi hết rồi đấy, chị à, sợ cái gì?”

Hoắc Oánh Ngọc đỏ mặt lên: “A… không có gì…. tôi cởi… giờ cởi…”

Chị đỏ mặt cởi áo xuống, sau đó cởi nội y ra: “Thiếu gia…”

Tôi không nhìn, nhận đồ, dùng áo trong gói côn gỗ lại.

Hoắc Oánh Ngọc mặc áo khoác, hỏi tôi: “Thiếu gia, sau đó thì sao?”

“Chị còn lái xe được không?” Tôi hỏi.

Cô ấy nhìn tay mình còn chảy máu: “Tôi băng bó đơn giản lại, vẫn được.”

Tôi nhìn Khả Nhi, cô hiểu ý, nhanh nhẹ vào buồng lái: “Em lái cho!”

Hoắc Oánh Ngọc nhìn tôi như hỏi ý.

Tôi bình tĩnh cười, gật đầu.

Cô ấy thở phào, nhìn Khả Nhi: “Khả Nhi, khổ cực cho cô rồi.”

“Không có gì.” Khả Nhi lái xe đi.

Tôi đưa côn gỗ đã được bọc cẩn thận cho Hoắc Oánh Ngọc: “Ôm trong ngực, về thay quần áo, sau đó đi kiếm tiền.”

“Kiếm tiền?” Hoắc Oánh Ngọc sửng sốt: “Kiếm tiền kiểu gì?”

“Ngân Châu có nơi nào có thể đánh cược ngầm, hoặc sòng bài gì đó?” Tôi hỏi.

“Sòng bạc thì tôi không biết, có điều đánh cược thì tôi biết.” Cô ấy nói: “Phía bắc Ngân Châu có một một chợ đá quý, trong ngày có rất nhiều người tới.”

“Chị còn bao nhiêu tiền.” Tôi hỏi.

Cô ấy đỏ mặt: “Không nhiều lắm…”

“Cụ thể là bao nhiêu?” Tôi hỏi.

“Còn… hơn 20 ngàn…” Cô ấy lúng túng nói.

Tôi nhất thời sửng sốt, sau đó cười.

“Cậu cười gì chứ…” Cô ấy càng đỏ mặt.

Tôi hiểu ý cười, gật đầu: “Được rồi, vậy hôm nay chị dùng 20 ngàn, trước khi trời tối, tôi sẽ kiếm giúp chị 20 triệu.”

Cô ấy cả kinh: “20 triệu? Cậu không nói đùa chứ?”

“Nhìn tôi giống đang nói đùa lắm à?” Tôi nhìn cô ấy: “Một lúc nữa về khách sạn, chị đổi một bộ quần áo rộng, cột côn gỗ vào tay trái, lấy quần áo che lại. Ăn sáng xong, mưa tạnh, chúng tôi tới đó.”

Cô ấy đưa mắt nhìn tôi một hồi, do dự rồi gật đầu: “Được!”

Mưa bên ngoài càng ngày càng lớn.

Trở lại khách sạn, Hoắc Oánh Ngọc tiễn chúng tôi về phòng trước, sau đó cũng về thay quần áo.

Khả Nhi đóng cửa lại, đi đến bên tôi: “Thiếu gia , có thể nói rồi chứ?”

“Quần áo tôi cũng ướt, chờ chút.” Tôi nói.

“Được.” Cô gật đầu.

Tôi về phòng, cô cũng tiến vào.

Tôi cầm đồ, cởi áo xuống, vừa muốn thay lại quay đầu: “Cậu sao lại vào đây?”

Cô cười hì hì: “Đứng xa nhìn thôi, không xuống tay, cậu cứ tiếp tục!”

Tôi đỏ mặt, đẩy cô ra ngoài: “Đừng nháo, mau ra đi, nghe lời.”

“Ai ai ai, tôi cũng không động thủ, cậu sợ cái gì…” Cô quay người, nghiêm trang nhìn tôi: “Thời gian cấp bách, cậu nhanh lên, tôi không nhìn còn không được sao?”

Nói xong, cô quay người sang chỗ khác.

Tôi đỏ mặt: “Vậy… không được nhìn nhé!”

“Ừ, không nhìn.” Cô bình tĩnh nói.

Tôi thở ra, tới mép giường, thay quần áo.

“Thiếu gia, trên côn gỗ cậu khắc gì thế?” Cô lại hỏi.

“Đó là phù đầu quỷ Ngũ Tà Tỏa.” Tôi nói: “Phải dùng côn gỗ mới dẫn được tà quỷ trong người chị ấy ra.”

“Dẫn thế nào?” Cô không hiểu.

“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Tôi nói: “Chờ dẫn ra rồi, cậu sẽ hiểu.”

Cô nhất thời sửng sốt: “Vậy sao lại…”

“Aizz…cậu!” Tôi vội cản lại: “Xoay người sang chỗ khác!”

Khả Nhi cười một tiếng, xoay đi, hắng giọng: “Vậy sao phải tới mộ địa lấy nhánh cây tùng, việc này có thể nói chứ?”

“Đây cũng là thiên cơ, tạm thời không tiết lộ được.”

“Vậy cũng được.” Khả Nhi nhún nhún vai, hỏi tôi: “Aizz, thiếu gia, cậu vừa nói dùng 20 ngàn trong một ngày kiếm 20 triệu, thật hay giả?”

“Đương nhiên là thật.” Tôi mặc xong đồ, đỏ mặt tới cạnh cô: “Cậu căn bản không phải muốn hỏi mấy thứ này, cậu cố ý!”

Cô thắng lợi cười, giả ngu: “Cố ý gì? Hử? Sao tôi không hiểu cậu nói gì?”

Tôi bất đắc dĩ cười: “Không nói cái này, nói chính sự đi.”

Cô không cười, gật đầu: “Ừ!”

“Tôi vẽ một đạo phù Thông Linh trên người cậu.” Tôi nhìn cô: “Hôm nay cậu phải đi theo Hoắc Oánh Ngọc, dù cho chị ấy vào nhà vệ sinh, cậu cũng phải theo. Một khi thấy có bóng quỷ đến gần, dùng giao giết nó!”

“Không thể cho cô ấy phù Hộ Thân sao?” Cô hỏi.

“Không thể.” Tôi nói: “Trên người cô ấy có Ngũ Tà Tỏa, trừ phi ở trong trận Thất Tinh Đăng, nếu không, một khi mang phù, sẽ động đến Ngũ Tà Tỏa, chị ấy sẽ gặp nguy hiểm.”

“Nhưng côn gỗ cậu cho cô ấy cũng có phù mà.” Cô không hiểu: “Sao lại vậy được?”

Tôi cười: “Côn gỗ đó không giống.”

Cô không hiểu: “Không giống?”

Lúc này, Hoắc Oánh Ngọc nhấn chuông cửa.

Tôi nhìn đồng hồ, nói với Khả Nhi: “Côn gỗ chỉ dùng được trong một ngày, chúng tôi phải tranh thủ thời gian. Đi, ăn cơm thôi.”

Cô nhìn về phía cửa, gật đầu: “Ừ, được!”

Hơn 11 giờ sáng, mưa tạnh, mặt trời mọc.

Chúng tôi rời khách sạn, tới phía Bắc Ngân Châu.

Thị trường phía Bắc là một khu vực phân bố đến 7 8 thị trường nhỏ, lấy chợ đồ cổ Ngân Châu làm trung tâm, nằm trong chu vi 5 cây số quanh đó. Chợ đá quý là một trong số đó.

Sau khi đỗ xe, chúng tôi không vội vào, mà đi chợ đồ cổ trước.

Hoắc Oánh Ngọc không hiểu ý tôi, vài lần muốn hỏi, rồi lại nhịn xuống.

Khả Nhi cũng được coi là một nửa trong ngành, hai chúng tôi vừa cười vừa nói, bỏ rơi Hoắc Oánh Ngọc một bên.

Tôi cũng không phải cố ý làm như vậy, tôi chỉ là đang đợi cho cô ấy ổn định tinh thần. Cái gọi là cách trấn vật, chính là càng ở thời điểm mấu chốt, càng phải ổn định, tôi ổn định, cô ấy cũng sẽ ổn định.

Ở chợ đồ cổ lượn vòng hơn 1 giờ, chúng tôi vào một quán ăn nhỏ, ăn một bát mì thịt dê. Sau khi ăn xong, Hoắc Oánh Ngọc thanh toán, rời khỏi chợ đồ cổ, đến chợ đá quý.

Bình Luận (0)
Comment