Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 136 - Chương 136. Chợ Đá Quý

Chương 136. Chợ Đá Quý Chương 136. Chợ Đá Quý

Chợ đá quý cách đó cũng không xa, đi mấy phút là tới.

Tới đây rồi, tôi nhìn bốn phía, phát hiện nơi này rất nhiều cửa hàng, người nhiều, không biết xuống tay từ đâu.

“Khả Nhi, cậu hiểu những thứ này không?” Tôi hỏi cô.

Khả Nhi cười: “Chuyện này à, ngày xưa anh Phi cũng dẫn tôi tới chơi. Thật ra cũng đơn giản, chọn một tiệm, ông chủ sẽ mang một đống đá lớn cho chúng tôi chọn. Chọn xong, cắt đá, cắt được đá tốt thì coi như lời. Nếu cắt không được, coi như xui xẻo, phải chịu đền.”

“Ai sẽ nhận những thứ này chứ?” Tôi hỏi.

“Tìm cửa hàng nhiều người, đến khi cắt ra sẽ có người thu mua.” Cô nói: “Có điều cũng phải xem vận may, nếu trong đám đông không có phú hào, bán đi cũng mất thời gian.”

Tôi gật đầu, đã hiểu.

Hoắc Oánh Ngọc có chút lo lắng: “Thiếu gia, chuyện này… thật sự được không? Tôi là đệ tử Đạo gia, không được đánh cược, nếu như phải đền, vậy tôi…”

Tôi bình tĩnh cười: “Chị yên tâm, tay trái chị là côn gỗ vận giàu, hôm nay vận khí chị sẽ vô cùng tốt, cược là thắng, hơn nữa sẽ gặp được người mua hàng, yên tâm đi.”

Lúc này cô ấy mới thở phào, gật đầu: “Ừ.”

Tôi nhìn Khả Nhi: “Cậu chọn một tiệm, chúng ta bắt đầu.”

“Được!” Khả Nhi nhìn hai bên, chọn một nhà tương đối ít khách: “Chọn đây đi!”

Cửa tiệm kia có tên Thiên Thạch Hiên, ông chủ là một ông già tầm hơn 60 tuổi, rất gầy, mang vẻ hiền hậu.

Chúng tôi vào tiệm, Khả Nhi hỏi ông: “Ông chủ, có nguyên thạch không?”

Ông lão cười xòa: “Có, mới lấy từ Mianma gửi sang.”

“Lấy ra xem một chút đi!” Khả Nhi nói.

“Được, mời đi bên này!”

Ông lão dẫn chúng tôi vào phòng, để một người trẻ tuổi mang tới một thùng, ầm một tiếng đổ ra mấy chục cục đá to nhỏ khác nhau.

“Đây đều là mới về hôm qua.” Ông lão mang cân điện ra: “Ba vị cứ chọn, giá tiền dễ thương lượng.”

Khả Nhi nhìn ông lão: “Bao nhiêu người chọn mua rồi?”

“Từ hôm qua đền giờ, tầm 7 8 người.” Ông lão nói.

“Có đồ tốt không?” Khả Nhi hỏi.

“Có hai khối không tệ, một viên đủ làm vòng, một viên thì làm được một bộ lớn hơn.” Ông lão nói.

Khả Nhi nhìn Hoắc Oánh Ngọc: “Hoắc tiểu thư, chị thấy thế nào?”

Hoắc Oánh Ngọc không có chủ ý, dùng ánh mắt hỏi tôi.

“Chị quyết định đi, muốn mua thì mua, không muốn đổi sang nhà khác.” Tôi nói: “Dùng cảm giác là được.”

Hoắc Oánh Ngọc do dự không quyết: “Việc này…”

“Không cần do dự, thiếu gia nói rồi, chọn bằng cảm giác là được.” Khả Nhi khích lệ nhìn cô ấy.

Hoắc Oánh Ngọc ngồi xuống, nhìn khối đá kia, trong lòng đấu tranh một hồi, cắn răng chỉ khối đá lớn nhất: “Khối này bao nhiêu tiền?”

Ông lão nhìn khối đá, khẽ mỉm cười: “Khối này à, ít nhất cũng phải một bộ.”

Một bộ ông ta nói có ý 10 ngàn.

“Tôi muốn lấy khối này.” Hoắc Oánh Ngọc nói.

“Được!” Ông lão đưa khối đá cho cô ấy: “Những khối khác thì sao?”

“Một khối này thôi.” Hoắc Oánh Ngọc nói.

“Được!” Ông lão nói: “Vậy cắt giúp cô nhé?”

Hoắc Oánh Ngọc theo bản năng nhìn tôi hỏi ý.

Tôi gật đầu.

Cô ấy lấy dũng khí.

“Xì!” Ông lão bật cười, quay lại bảo nhân viên: “A Mao, cắt thử tảng đá này đi.”

Nhân viên đáp một tiếng, cầm đá tới trước máy, mở máy bắt đầu cắt.

Sau khi trả tiền, ba chúng tôi tới trước máy cắt, Hoắc Oánh Ngọc lo lắng nhìn cục đá, tim đập thình thịch.

Lúc này, có hai người một già một trẻ đi vào.

Ông lão vừa nhìn, vội nói: “Ai nha, Cao tiên sinh, sao ngài lại tới rồi! Khách quý! Mời ngài ngồi, tôi lập tức đi pha trà cho ngài.”

“Không cần!” Người già hơn khoát tay, hỏi ông lão: “Đang cắt đá?”

“Đúng!” Ông lão cười: “Vị đây vừa chọn một khối, vừa cắt thôi.”

“Tôi cũng xem thử xem.” Cao tiên sinh dẫn theo người trẻ tuổi đi vào, đừng bên cạnh chúng tôi.

Chúng tôi nhìn nhau, gật đầu chào hỏi, sau đó tiếp tục nhìn đá.

Lúc này, đá cắt được hai dao, không thấy phỉ thúy xuất hiện.

Hoắc Oánh Ngọc đổ mồ hôi, không nhịn được nuốt nước miếng.

Khả Nhi cũng lầm bẩm, nhỏ giọng hỏi tôi: “Thiếu gia, có thật được không?”

“Yên tâm.” Tôi nhìn Cao tiên sinh, cố ý nói: “Hôm nay vận may của Hoắc tiểu thư rất tốt, đã chọn đều là hàng tốt.”

Cao tiên sinh tò mò nhìn tôi, lại nhìn đá.

Tôi có thể nhìn ra, vị Cao tiên sinh này toát ra khí chất giàu sang, là một cao thủ chơi đá, hơn nữa tài sản không ít, ông ta tới lúc này chính là người mua, có thể mang tiền tới cho Hoắc Oánh Ngọc.

Lúc này nhân viên tên A Mao đã cắt đến dao thứ ba, vẫn không thấy phỉ thủy xuất hiện.

Hoắc Oánh Ngọc thất vọng.

Người trẻ tuổi bên cạnh Cao tiên sinh khinh thường cười một tiếng, châm chọc nói: ‘‘Ai nha, đúng là đồ tốt.”

Cao tiên sinh nhíu mày: “Hử?”

Người trẻ tuổi vội vàng xin lỗi: “Ông nội, con xin lỗi.”

“Đừng nói bậy, nhìn cho kỹ.” Thanh âm Cao tiên sinh không lớn, rất chính khí.

“Dạ ông nội.” Người trẻ tuổi không dám nói nhiều nữa.

A Mao cắt xong dao thứ 3, nhìn chúng tôi: “Thế này cũng cắt quá rồi… Hay là cắt sâu thêm chút, chị xem…”

“Cắt.” Hoắc Oánh Ngọc nói.

A Mao nhìn ông chủ, ông chủ gật đầu.

Anh ta ho khan, tiếp tục cắt dao thứ tư, dao này rõ ràng sâu hơn nhiều.

Sau khi cắt xong, ánh mắt Khả Nhi sáng lên: “Có hàng! Thiếu gia, Hoắc tiểu thư, có hàng!”

Chúng tôi vừa nhìn, quả nhiên, trên bề mặt đá xuất hiện màu xanh biếc, còn có ánh đỏ.

Là phỉ thúy, nhưng lại là hai màu, thúy là xanh, phỉ là đỏ, ở chung một chỗ gọi là phỉ thúy.

Hoắc Oánh Ngọc kích động không thôi: “Thiếu gia, cậu xem, đây là phỉ thúy! Là phỉ thủy đấy!”

Tôi bình tĩnh cười, tỏ ý cô ấy đừng kích động.

Ông chủ cũng thấy khó hiểu: “Không thể nào… rõ ràng tôi nhìn không có bao nhiêu hàng mà, sao có thể như vậy….”

Cao tiên sinh ho khan, hỏi chúng tôi: “Bạn trẻ, tôi xem thử được không?”

Hoắc Oánh Ngọc sửng sốt, hỏi ý tôi.

Bình Luận (0)
Comment