Niệm xong, tôi ấn mạnh vào ấn đường của chị một cái.
Cao Văn đau hét lên một tiếng thảm thiết, khom người ôm lấy ấn đường, đè mạnh lên lồng ngực, vai run rẩy không ngừng.
Chị ấy đau đến mức không nói được
Cao Ngân Long nhìn thấy vội đứng dậy: “Thiếu gia, Cao Văn.”
“Không sai.” Tôi điềm nhiên nói: “Chị ấy đau một chốc thôi, chịu đựng được thì sẽ không sao.”
Lúc này Cao Ngân Long mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó thở dài thất vọng: “Cậu nói xem hai đứa nó, tôi đã bảo các cháu nghe thiếu gia hết mà các cháu lại... Aizz…”
Cao Quyền liền hổ thẹn.
Cao Văn đau đớn đến mức quên cả hổ thẹn.
“Cao Dĩnh, chị đưa Cao Văn về phòng đi.” Tôi nói với Cao Dĩnh: “Hai người đi nghỉ ngơi đi, ai không còn đau đầu nữa thì người đó đến thư phòng. Bắt buộc là không đau đầu nữa mới có thể đến.”
“Vâng!” Cao Dĩnh gật gật đầu.
Sắc mặt chị ấy vẫn trắng bệch, thấy rõ chị ấy vẫn còn đau đầu.
Tôi nhìn Cao Ngân Long: “Chúng tôi đến thư phòng đợi họ.”
Cao Ngân Long gật gật đầu: “Được.”
Tôi nhìn Cao Văn ở dưới đất một cái, rồi quay người rời khỏi phòng khách.
Đến thư phòng, Cao Ngân Long đóng cửa lại, mời tôi ngồi xuống, tiếp đó hỏi tôi: “Thiếu gia, có phải Cao Dĩnh là người phù hợp nhất?”
“Chị ấy rất có hy vọng.” Tôi nói.
“Vậy có cần dùng thử Cao Quyền và Cao Vân không?” Ngài ấy hỏi.
Tôi mỉm cười: “Mặc dù Cao Dĩnh biểu hiện rất tốt nhưng rốt cuộc chị ấy có thể làm người nhận mạch hay không thì nhất định phải do khí long mạch kiểm nghiệm. Dù sao tôi là người ngoài, hơn nữa còn trẻ, Cao Quyền và Cao Văn không tin tưởng tôi cũng là điều bình thường. Chuyện này cũng không nói lên điều gì. Cao Dĩnh có chí khí lớn, chị ấy tin tưởng ngài, cũng tin tưởng tôi, thế nên trên người chị ấy chỉ cần một đạo bùa là được. Còn Cao Quyền thì do dự, thế nên trên người anh ấy cần hai đạo bùa. Cao Văn thì không tin tưởng tôi nhất thế nên trên người chị ấy cần ba đạo bùa. Mặc dù trên người mang nhiều hay ít bùa thì cũng không thể nói lên điều gì. Tất cả phải làm từng bước một. Cuối cùng ai là người nhận mạch thì khí long mạch sẽ kiểm nghiệm ra được.”
Cao Ngân Long hiểu ra: “Được, tôi nghe cậu.”
Tôi gật gật đầu: “Chút nữa họ sẽ đến, tôi sẽ giải long tướng trên người ngài, ngài sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cho đến khi khí long mạch chuyển dịch xong thì ngài mới có thể tỉnh lại. Đợi đến khi tỉnh lại thì cơ thể sẽ trở nên già nua, nhưng không ảnh hưởng đến tuổi thọ, điều này không cần lo lắng.”
Cao Ngân Long cười: “Tôi đã hơn bảy mươi tuổi rồi, không sao cả.”
Tôi cười: “Vậy thì được.”
Ngài ấy hít một hơi sâu: “Được rồi, vậy chờ đợi thôi.”
Hơn mười phút sau, Cao Quyền đã đến, anh ấy ở bên ngoài cửa gọi nhỏ: “Ông nội, Ngô Tranh thiếu gia, cháu đã hết đau đầu rồi.”
Tôi và Cao Ngân Long đều sững lại.
Tình trạng của Cao Dĩnh là nhẹ nhất, sao Cao Quyền lại đến trước? Cao Ngân Long nhìn tôi, hỏi ý kiến.
Tôi suy nghĩ một lát rồi ra hiệu ngài ấy cho Cao Quyền đi vào.
Cao Ngân Long gật gật đầu, nói với Cao Quyền: “Cháu vào đi.”
“Vâng!” Cao Quyền đẩy cửa bước vào: “Ông nội! Ngô Tranh thiếu gia!”
“Hết đau đầu rồi?” Tôi hỏi.
“Hết đau rồi.” Anh ấy nói.
“Cao Dĩnh đâu?” Cao Ngân Long hỏi: “Nó vẫn chưa khỏi à?”
“À, Cao Dĩnh sớm đã khỏi rồi.” Cao Quyền nói: “Em ấy đang chăm sóc Cao Văn, và bảo con qua đây trước.”
Cao Ngân Long thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ yên tâm nói với tôi: “Đứa trẻ này, từ bé đã hiểu chuyện...”
Tôi hiểu ý của ngài ấy liền mỉm cười, không nói gì.
Ngài ấy có thể thiên vị, nhưng tôi không thể, nhất định phải đối xử bình đẳng như nhau.
Mấy phút trôi qua, cuối cùng hai chị em Cao Dĩnh và Cao Văn đã đến.
Sắc mặt của Cao Dĩnh đã trở về trạng thái bình thường, còn Cao Văn có chút yếu ớt, nhưng tinh thần đã được hồi phục.
“Còn đau đầu không?” Tôi hỏi Cao Văn.
“Không đau nữa.” Cao Văn đáp: “Chỉ là trên người nóng bừng, không có sức lực...”
“Bình thường cuộc sống về đêm của chị không có quy luật, uống rượu, thức đêm quá nhiều.” Tôi dịu dàng mỉm cười: “Là con gái, phải biết yêu quý bản thân mình.”
Cao Văn ngại ngùng cười cười: “Vâng.”
“Được rồi, đã đến đông đủ rồi thì có thể bắt đầu.” Tôi đứng dậy, nhìn bọn họ: “Năm nay Cao tiên sinh có một tai ương, có thể qua được hay không còn phải dựa vào ba người.”
“Cần chúng tôi làm gì?” Cao Dĩnh hỏi.
Tôi nhìn Cao Ngân Long: “Bên trong kinh lạc của Cao tiên sinh có một luồng tà khí rất mạnh, đó là căn bệnh mà năm mươi năm trước tại núi Côn Luân, ngài ấy đã bị nội thương rồi mắc phải. Chút nữa tôi sẽ bày trận pháp, sau đó bốn ông cháu sẽ cùng nhau đi vào trận pháp, tôi sẽ chia một bộ phận tà khí trong cơ thể ngài ấy dịch chuyển lên người anh chị. Như vậy Cao tiên sinh có thể qua được tai ương này.”
“Dịch chuyển lên người chúng tôi, sau đó thì sao?” Cao Văn hỏi.
“Anh chị sẽ rất đau đớn, nhưng anh chị phải gắng sức chịu đựng.” Tôi nói: “Anh chị chịu đựng được hơn một ngày thì ông nội của mọi người sẽ được an toàn thêm một phần.”