Trong nháy mắt, ánh sáng hình rồng bất động.
Tôi nắm bắt cơ hội này vội bấm ngón tay, niệm chú Phá Ấn: “Hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi toả, âm dương vi dược, thiên địa am dương, phá cấm khai lao, sắc!”
Tay vừa chỉ vào ánh sáng màu vàng hình rồng thì chỉ nhìn thấy ánh sáng đó rung lên rồi phút chốc biến thành một đám ánh sáng, tiếp đó lóe áng lên một cái rồi tối dần.
Gần như cùng lúc đó, ba luồng khí long mạch thông qua tay trái, tay phải và ấn đường của Cao Ngân Long chia ra tiến vào kinh lạc của Cao Dĩnh, Cao Văn và Cao Quyền.
Ba người họ giống như chạm vào điện, rồi đột nhiên bị bắn ra khỏi trận pháp, Cao Quyền ngã ra cửa, Cao Dĩnh đập vào tường ở phía sau tôi, còn Cao Văn bị lăn đi rất xa, rồi đập vào giá sách ở góc tường, kêu lên thảm thiết.
Ba người đó đều thổ huyết.
Cao Ngân Long không động đậy gì, ngài ấy từ từ gục đầu xuống, khóe miệng chảy máu.
“Ông nội...” Cao Dĩnh lau máu ở trên miệng, cố gượng đứng dậy, muốn đi đến bên Cao Ngân Long. Vừa đứng lên một cái thì chân chị ấy mềm nhũn, ngã rầm xuống đất.
“Đừng động đậy.” Tôi nói xong liền khom người quan sát kỹ phong ấn phía sau lưng của Cao Ngân Long.
Cao Dĩnh muốn nói gì lại thôi, cuối cùng cũng không chịu đựng được.
Cao Quyền bị ngã không nhẹ, nằm rạp trên đất, hai con mắt thất thần, hít thở yếu ớt.
Cao Văn cũng thổ huyết rất nhiều, vô thức đưa tay về phía Cao Dĩnh: “Chị ơi...”
Cao Dĩnh muốn qua đó nhưng đã bị tôi đưa tay ra cản chị ấy lại.
“Đừng đi qua đó, để chị ấy tự chịu đựng.” Tôi dịu dàng nói.
Cao Dĩnh đau lòng nhìn em gái của mình, chỉ có thể gật đầu.
Cao Văn cười chua chát, nằm bò trên đất hít thở.
“Thiếu gia, em gái của tôi, nó...” Cao Dĩnh không nhịn được nữa.
“Chị ấy không sao đâu.” Tôi nói: “Chị tự lo cho mình là được.”
Cao Dĩnh do dự một lát, rồi cố gắng ngồi dậy, dựa vào tường, vừa hít thờ vừa lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi quan sát một hồi, lòng tôi trùng xuống, phong ấn hình rồng quá mạnh, chú Phá Ấn vừa nãy tôi đã dùng gần như toàn bộ nội khí của mình. Nhưng tình trạng của phong ấn đó, chú Phá Ấn của tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể phong được nó 24 canh giờ.
Đây là tình hình lạc quan nhất, thực sự nó rất có khả năng sẽ bị phá trong khoảng 20 canh giờ.
Cũng chính là thời gian để tôi lựa chọn người nhận mạch, không đến hai ngày.
“Thiếu gia, ông nội tôi bị sao thế?” Cao Dĩnh yếu ớt hỏi tôi.
Tôi trầm mặc giây lát rồi hỏi chị: “Chị có thể đi không?’
“Tôi không còn sức lực nữa...” Giọng chị ấy rất yếu ớt.
Tôi suy nghĩ rồi đi đến trước kệ sách, bế lấy Cao Văn và nói với Cao Dĩnh: “Kiên trì lên, chút nữa tôi sẽ quay lại.”
Chị ấy yếu ớt gật gật đầu.
Tôi ôm Cao Văn đi đến cửa rồi nói với Cao Quyền: “Tôi sẽ không bế anh đâu, anh tự quay về phòng đi.”
Cao Quyền không có phải ứng gì, giống như tên ngốc vậy.
Tôi không quan tâm đến anh ấy, bế lấy Cao Văn quay người đi khỏi thư phòng.
Tôi ôm Cao Văn đến phòng phía Tây, rồi đặt chị ấy lên giường, hỏi chị: “Cảm thấy thế nào?”
“Đau...” Mặt chị trắng bệch, lạnh run lẩy bẩy.
Tôi đưa tay kiểm tra từ ấn đường xuống bên dưới, thì phát hiện trong kinh lạc của chị ấy toàn bộ đã bị loạn, khí long mạch mạnh mẽ chạy loạn trong cơ thể chị ấy, khiến cho mạch chính và nội khí bị rối loạn không ngừng.
Tôi đưa tay đi tiếp xuống dưới, đến gần huyệt đản trung, nhẹ nhàng ấn một cái.
“A!” Chị ấy đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết, mồ hôi lạnh đổ ra như mưa, rất nhanh sau đó áo len của chị đã ướt hết.
“Chịu đựng một chút.” Tôi ấn người chị xuống, dùng nội khí tiến vào mạch chính của chị.
“A…” Chị đau đến mức lạc giọng, gân xanh ở hai tay nổi hết lên, nắm chặt khăn trải giường, đôi mắt tuyệt vọng nhìn lên trên trần nhà, há hốc miệng.
Sự đau đớn trong thời gian dài không bằng sự đau đớn trong phút chốc, tôi tập trung tinh thần, trong nháy mắt tăng thêm sức cho nội công khai thông được mạch chính của chị đang bị tắc nghẽn.
Chị ấy đau đớn nhăn nhó mặt, trong miệng phun ra máu đen, trong họng òng ọc òng ọc, không nói lên tiếng.
Tôi ôm lấy chị ấy, đưa mặt chị ấy hướng xuống gầm giường, dùng sức vỗ mạnh vào giữa lưng chị một cái.
Chị a lên một tiếng rồi nôn ra rất nhiều máu đen, nước mắt nước mũi đều chảy hết ra, hít thở mạnh.
Tôi lại đặt chị ấy lên giường, cầm khăn lau máu, nước mắt, nước mũi trên mặt chị, rồi hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
Chị ấy vô cùng yếu ớt, gắng gượng gật gật đầu, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, không nói nổi.
“Vậy thì tốt.” Tôi đắp chăn cho chị: “Nghỉ ngơi một chút, nhưng đừng ngủ, biết chưa?”
Chị ấy yếu ớt gật gật đầu.
Tôi đứng dậy rời khỏi phòng phía Tây, nhanh chân quay lại thư phòng.
Quay lại trong thư phòng, Cao Quyền vẫn nằm ở trên đất, đơ đơ như một tên ngốc.