Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 195 - Chương 195.

Chương 195. - Chương 195. -

Cao Quyền không dám động đậy, anh ấy nhìn tôi với khuôn mặt đầy hổ thẹn, không biết nên nói gì.

“Cao Văn rút lui rồi, anh cũng vậy.” Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Từ giờ trở đi, Cao Dĩnh chính là gia chủ đời tiếp theo của Cao gia.”

Anh ấy do dự một lát rồi gật gật đầu: “Ừ...”

“Trong lòng có ý kiến không?” Tôi hỏi.

Anh ấy thở dài, không nói gì.

“Không can tâm?” Tôi hỏi.

Anh ấy cười chua chát: “Không phải không can tâm, chỉ là tôi luôn cho rằng, gia chủ của Cao gia nhất định là con trai, nhất định là một người giữa tôi và Cao Long. Không ngờ, cuối cùng Cao Dĩnh lại trở thành gia chủ... có điều qua hai ngày nay tôi cũng thấy được trong bốn anh chị em chúng tôi cũng chỉ có Cao Dĩnh xứng đáng làm gia chủ.” Anh ấy hít một hơi thật sâu, rồi nhìn tôi: “Đứa em gái này của tôi rất giỏi, tôi tâm phục khẩu phục.”

“Thật sự tâm phục khẩu phục?” Tôi nhìn chằm chằm anh ấy.

Anh ấy gật đầu: “Thực sự.”

Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Vậy thì tốt.”

Anh ấy nhìn về phòng phía Đông, hỏi tôi: “Thiếu gia, tiếp theo sẽ ra sao?”

“Ý anh là gì?” Tôi hỏi.

“Liệu ông nội của tôi sẽ không có chuyện chứ? Cao Dĩnh cũng thế chứ? Về sau Cao gia nhà chúng tôi sẽ như thế nào?” Anh ấy cười chua chát: “Tôi rất mơ hồ, trong lòng vô cùng rối loạn, cậu có thể nói cho tôi biết không?”

Tôi cười bình thản, rồi đứng dậy: “Đi thôi, tôi tiễn anh đến bãi đỗ xe.”

Cao Quyền sửng sốt nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi...”

“Đi thôi.” Tôi dịu dàng nói.

Anh ấy thở dài bất lực, rồi lặng lẽ gật gật đầu: “Đi thôi.”

Buổi sáng tôi đã tiễn Cao Văn.

Sua đó chưa đến ba tiếng thì Cao Quyền lại rời đi.

Trước khi lên xe, Cao Quyền lại hỏi tôi một lượt: “Thiếu gia, ông nội và em gái tôi sẽ không sao chứ?”

Nhưng tôi không thể trả lời câu hỏi này.

Bởi vì tiếp theo, đối với Cao Ngân Long và Cao Dĩnh mà nói, đây đều là thử thách sống chết thực sự, lúc này tuyệt đối không thể nói được.

Thế nên đối mặt với câu hỏi của anh ấy, tôi lại một lần nữa lựa chọn cách trầm mặc.

Cao Quyền thấy tôi không nói gì, lập tức anh ấy hiểu ra.

Anh ấy trầm mặc rất lâu rồi lau nước mắt trên khóe mi, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa bước lên xe, từ từ khỏi động máy rời đi.

Tôi thở phào một hơi, ngẩng đầu lên nhìn trời cao.

Thời tiết hôm nay không tồi, trời trong xanh ngắt, đúng là một ngày đẹp.

Tiếp đó đã đến lúc chuẩn bị để dịch chuyển long tướng thôi.

Trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn, tôi không có sức để làm, cũng chẳng có tâm trí nào cả, một bát mì chay, vài giọt dầu thơm, thêm ít muối cũng đủ rồi.

Ăn xong tôi nấu cho Cao Dĩnh một bát, cho hai cái trứng, cố ý nấu nhiều hơn một chút.

Nấu xong tôi bưng đến phòng phía Đông, rồi đặt lên tủ ở đầu giường.

Cao Dĩnh vẫn đang hôn mê, mặt chị ấy không có chút sắc hồng nào.

Tôi ngồi ở bên cạnh chị ấy, quan sát kỹ tình hình, thấy thần quang vẫn còn rất yếu, quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi.

Tôi ôm chị ấy rồi ấn vào huyệt đản trung, tiếp tục điều nội khí đi vào trung đan điền, điều nội khí đi lên để tiếp thêm thần quang cho chị ấy.

Khoảng mấy phút sau, thần quang của chị ấy đã được khôi phục, trán khẽ nhíu lại, chị ấy đã tỉnh dậy.

Chị ấy mở đôi mắt vô hồn nhìn tôi, đầu lệnh sang một bên rồi yếu ớt dựa vào người tôi, hít thở chậm rãi.

“Còn khó chịu không?” Tôi hỏi.

“Không còn sức lực nữa...” Giọng chị ấy rất yếu ớt.

“Chị không được ngủ, phải sốc lại tinh thần.”

Tôi cầm lấy chiếc gối để chị ấy ngồi dựa lên trên, tôi quay người bưng lấy bát mì, gắp vài sợi mì, thổi vài cái rồi đưa đên miệng chị ấy: “Nào, ăn chút đi.”

Chị ấy lặng lẽ nhìn tôi, ăn một miếng nhỏ đầy khó khăn.

Tôi cười dịu dàng: “Nào, ăn nhiều một chút, ăn xong thì sẽ có sức lực.”

Khóe mắt chị ấy đỏ hoe, ngấn nước mắt cố ăn mấy miếng nữa, rồi quay đầu đi, nước mắt giàn giụa.

“Sao vậy?” Tôi hỏi chị.

Chị ấy ôm lấy mặt khóc nức nở.

Tôi thấy thế liền buông bát xuống, đỡ lấy vai chị ấy: “Chị không sao chứ? Sao chị khóc?”

Chị ấy không nói gì, khóc nấc lên ôm chặt lấy tôi.

Tôi cười bình thản, nhẹ nhàng ôm lấy chị ấy: “Không sao rồi... qua đêm nay mọi thứ sẽ tốt lên...”

Chị ấy do dự một lát rồi buông tôi ra, lau nước mắt gật gật đầu: “Ừ.”

Tôi lại bưng bát miến lên nhìn chị ấy cười: “Nào, ăn mì thôi.”

Đến xế chiều, Cao Dĩnh đã khôi phục trở lại.

Tôi dặn chị ấy tắm thì để quần áo ở trên giường.

Đợi sau khi chị ấy vào phòng tắm xong, tôi mở cửa bước vào phòng, cầm quần áo của chị ấy đi đến phòng phía Nam rồi cho quần áo bẩn vào máy giặt.

Khoảng một tiếng sau, quần áo đã giặt xong, cũng được hong khô.

Tôi lại mang quần áo về phòng cho chị ấy, đi đến cửa nhà tắm, tôi bảo chị ấy: “Quần áo tôi để ở giường, chút nữa thay xong thì đến thư phòng tìm tôi.”

“Được, tôi tắm sắp xong rồi.” Chị ấy nói.

Trong đầu tôi lại hiện ra bức tranh chị ấy đang tắm, tôi vội thu lại suy nghĩ của mình, mặt đỏ ửng rời khỏi phòng.

Bình Luận (0)
Comment