Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 194 - Chương 194. Người Nhận Mạch

Chương 194. Người Nhận Mạch Chương 194. Người Nhận Mạch

Chị ấy tủi thân nhìn tôi, nước mắt lại tuôn ra như suối.

Tôi muốn an ủi chị ấy nhưng thời gian không đợi người, Cao Quyền vẫn đang đau khổ chịu đựng ở bên kia, tôi nhất định phải đi cứu người.

Tôi ngượng dậy rồi đắp chăn cho chị ấy.

“Tôi đi xem anh của chị thế nào.” Tôi nói: “Đợi khi nào anh ấy không sao nữa thì tôi sẽ quay lại.”

Chị ấy cố ngăn những giọt nước mắt, gắng gượng gật gật đầu.

Tôi lau đi nước mắt trên gương mặt chị ấy, nhìn chị ấy một lúc rồi quay người rời đi.

Trong phòng khách, tình hình của Cao Quyền đã tốt hơn chút, những vẫn không lạc quan cho lắm.

Tôi kéo anh ấy vào phòng ngủ, rồi đặt anh ấy lên trên giường, tiếp đó tôi tập trung tinh thần bấm ngón tay ấn chặt ấn đường của anh ấy.

Anh ấy chộp lấy tay của tôi, yếu ớt cầu xin tôi: “Thiếu gia... tôi... rút... rút lui...”

Tôi sững lại, rút lui trong lúc này?

Vậy Cao Dĩnh...

Tôi do dự một chút rồi hỏi anh ấy: “Anh nghiêm túc chứ?”

Anh ấy yếu ớt gật gật đầu: “Tôi không muốn chết, tôi còn có... bạn gái... chúng tôi... sắp... đính hôn rồi... tôi không thể chết...”

Tôi nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút rối loạn.

“Thiếu gia... tôi cầu xin cậu...” Anh ấy nắm chặt lấy quần áo của tôi, van xin tôi: “Tôi không làm gia chủ nữa... tôi cầu xin cậu... để tôi đi đi... tôi cầu xin cậu...”

Anh ấy nước mắt tuôn trào.

Tôi đã nói rồi, đối với bọn họ, tôi không thể thiên vị một ai, bắt buộc phải đối xử bình đẳng.

Cao Quyền muốn rút lui, tôi không thể ngăn cản anh ấy, hơn nữa vết thương của anh ấy thực sự rất nặng. Lỡ như để lâu thì cho dù anh ấy có sống sót được thì cũng sẽ trở thành phế nhân. Tố chất của anh ấy hoàn toàn không làm nổi người nhận mạch, chỉ cần giải phù Thế Thân trong thần quan của anh ấy, thì anh ấy có thể hồi phục trở lại ngay lập tức.

Nhưng như vậy thì khí long mạch mà anh ấy đảm trách sẽ dịch chuyển lên người của Cao Dĩnh...

Liệu Cao Dĩnh có chịu được không?

Trong lòng tôi không có chút tự tin nào.

“Thiếu gia... cầu xin cậu...” Cao Quyền khóc lóc cầu xin tôi: “Cầu xin cậu...”

Tôi trầm mặc một lúc rồi tập trung tinh thần bấm ngón tay ấn chặt vào ấn đường của anh ấy, đồng thời niệm chú Phá Ấn: “Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!”

Niệm chú xong tôi ấn mạnh vào ấn đường của anh ấy một cái.

Cả thân người anh ấy rung mạnh, tựa như tỉnh lại sau một giấc mộng dài, trút ra một hơi dài.

Tôi đứng lên: “Anh nghỉ ngơi chút đi, tôi đi xem Cao Dĩnh, chút nữa sẽ tiễn anh đi.”

Không đợi anh ấy trả lời, tôi đã quay người rời khỏi phòng khách.

Sau khi ra ngoài, tôi thở phào một hơi, chỉ còn lại Cao Dĩnh thôi.

Cho dù thế nào tôi nhất định phải đưa cô ấy qua môn quan.

Lúc này, trong phòng phía Đông truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết đầy đau đớn của Cao Dĩnh: “A…”

Tôi nhanh chân bước vào phòng phía Đông, đến bên cạnh giường thì thấy Cao Dĩnh đang ôm đầu, đau đến mức lăn lộn mãi không thôi.

Tôi thở phào, may mà không đau ở phần bụng nữa.

Tôi ôm Cao Dĩnh đang đau đớn tột cùng, tay bấm ngón tay ấn chặt huyệt đản trung của chị ấy, tiếp đó điều nội khí tiến vào kinh lạc để làm thuyên giảm sự đau đớn của xung kinh. Cao Dĩnh đau đớn kêu thảm thiết không ngừng, hai mắt hằn máu, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Tôi nói với chị ấy: “Tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra với chị!”

Cao Dĩnh yếu ớt nhìn tôi, chị ấy cắn chặt cánh tay của mình, lập tức cánh tay bật máu.

Tôi không nhẫn tâm nhìn chị ấy, đau lòng quay đầu đi chỗ khác.

Cao Quyền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của em gái, anh ấy kinh hồn bạt vía đến ngoài cửa, muốn đi vào nhưng lại không dám, cuối cùng anh ấy ngồi xổm ở ngoài cửa, nước mắt chứa chan.

Anh ấy không hề hay biết sự đau đớn của Cao Dĩnh lúc này có liên quan đến việc anh ấy rút lui khi nãy, anh ấy chỉ cảm thất mọi thứ thật đáng sợ, anh ấy đã sụp đổ rồi.

Cuối cùng, sau khi đau đớn giãy giụa năm sáu phút thì Cao Dĩnh đã bất tỉnh.

Tôi tiếp tục trị thương cho chị ấy, không dám buông lỏng một chút nào.

Thời gian không biết tự lúc nào đã trôi đi, sau khi tôi đặt chị ấy lên giường thì cũng đến trưa.

Cao Dĩnh hít thở yếu ớt, khuôn mặt đã gầy đi rất nhiều, toàn thân đều là mồ hôi, chân tay lạnh ngắt. Nhưng khí long mạch trong cơ thể chị ấy hòa toàn đã được khống chế, đã dung hòa với nội khí của chị ấy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lết thân xác mệt rũ vào trong vườn.

Cao Quyền thấy tôi đi ra, vội đứng dậy: “Thiếu gia, Cao Dĩnh thế nào rồi?”

“Không sao rồi.” Chân tôi đột nhiên mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, hít thở yếu ớt.

Anh ấy vội vàng đỡ lấy tôi: “Thiếu gia, cậu...”

Tôi xua xua tay: “Không sao... để tôi nghỉ ngơi mấy phút...”

Hôm qua đã mất ngủ cả đêm. Lại liên tiếp sử dụng nội khí cao quá độ, bỏ ra quá nhiều sức lực thế nên tôi không chịu đựng được.

Bình Luận (0)
Comment