Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 193 - Chương 193.

Chương 193. - Chương 193. -

“Tôi không thể giải thích cho chị.” Tôi nhìn chị ấy: “Tôi chỉ có thể nói, trong ba người tôi không hề thiên vị ai cả. Chị nói tôi thích chị của chị, vậy bản thân chị hãy hồi tưởng lại lúc anh chị bị thương đi, tôi đã cứu ai trước?”

Chị ấy bỗng cảm thấy hổ thẹn, lặng lẽ cúi đầu xuống.

“Còn nghi ngờ không?” Tôi hỏi.

Chị ấy trầm mặc một lúc lâu rồi lắc lắc đầu.

Tôi cười bình thản: “Đi đi.”

Chị ấy ngẩng đầu lên, đau lòng nói với tôi: “Có phải tôi rất vô dụng?”

“Ai cũng có giới hạn riêng của mình.” Tôi nói: “Chị đã cố gắng hết sức rồi.”

Chị ấy nước mắt lưng tròng, gật gật đầu rồi quay người đi lên xe, từ từ khởi động máy.

Tôi nhìn Cao Văn đã đi xa, trút một hơi thở dài.

Bây giờ chỉ còn lại Cao Quyền và Cao Dĩnh.

Tôi xoa mặt mình thật mạnh, sốc lại tinh thần rồi quay người quay lại tứ hợp viện.

Phù Thế Thân trên người Cao Văn đã được giải, khí long mạch mà chị ấy đảm trách bây giờ đã chia đều lên người của Cao Quyền và Cao Dĩnh, tôi nhất định phải quay về nhanh để phòng bất trắc.

Quả nhiên, lúc tôi về đến phòng khách thì tình trạng của bọn họ đã nghiêm trọng hơn trước.

Anh ấy nằm cuộn tròn trên đất, đau đớn co giật không ngừng, trong miệng liên tục phun ra nước máu.

Cao Dĩnh thì ôm bụng nằm vật trên giường, đau đến mức mặt mày biến sắc.

Tôi nhanh chân đi đến bên Cao Quyền, lật người anh ấy ra để quan sát ấn đường, chỉ thấy thần quang của anh ấy gần như biến mất. Khí long mạch đang chạy loạn tung hoành ngang dọc trong cơ thể anh ấy, nó đã làm loạn kinh lạc của anh, và chặn lại mạch chính, tình hình vô cùng nghiêm trọng.

Tôi định thần lại rồi ấn vào lồng ngực anh ấy, điều nội khí mạnh mẽ tiến vào trong mạch chính để khai thông nó.

Anh ấy giống như bị điện giật, cả thân người rung mạnh, trong miệng nhổ ra máu tươi rồi ho sặc sụa.

Tôi vuốt vuốt lòng ngực anh ấy, thấy tình hình của anh ấy đã đỡ được một chút, tôi liền bấm ngón tay làm một phù An Thần rồi ấn vào giữa lưng anh.

Lúc này anh ấy mới thở hắt ra được.

“Anh nằm một lúc đi đã, chút nữa tôi trị thương cho anh!”

Tôi đứng dậy đi đến cạnh Cao Dĩnh, ôm chị ấy lên rồi hỏi: “Đau bụng à?”

Mặt chị ấy trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, dùng sức gật gật đầu: “Ừ...”

Tôi bế chị ấy lên, nhanh chân đi ra khỏi phòng khách đi về phía phòng phía Đông.

Về đến phòng, tôi đặt chị ấy lên giường rồi dùng tay thăm dò thì phát hiện khí long mạch lại tập trung ở trong phần eo của chị. Mặc dù không nghiêm trọng bằng hôm qua nhưng vết thương lại chồng vết thương nên khiến cho chị ấy đau đớn, tuy nhiên vẫn còn kém xa so với hôm qua. Tôi không khỏi hoài nghi nhìn chị ấy, lần nào khí long mạch cũng đều tập trung ở eo của chị, lẽ nào trong tương lai cô gái này sẽ sinh ra một con rồng thật?

Đương nhiên Cao Dĩnh không biết tôi đang nghĩ cái gì, chị ấy đau sắp ngất đến nơi rồi.

Tôi dừng lại luồng suy nghĩ, đưa tay ra cởi quần chị ấy.

Cao Dĩnh yếu ớt nhìn tôi, lòng ngực chị ấy phập phồng mạnh mẽ, không nói nên lời.

Tôi dùng tay ấn vào eo của chị ấy, rồi tập trung tinh thần điều thần hỏa hóa thành phù Liệt Hỏa, đưa nó tiến vào nơi sinh sản của chị ấy. Phù Liệt Hỏa xông vào khí long mạch, trong eo của chị ấy lập tức bị trấn động.

“A…” Cao Dĩnh đầy kiên cường cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà hét lên, chị ấy đau đến mức lạc giọng.

“Chị chịu đựng một chút!” Tôi lớn tiếng: “Nếu không về sau chị không sinh được con đâu!”

Cao Dĩnh liên tục kêu lên thảm thiết, yếu ớt giãy giụa, hai tay xé toạc chiếc ga giường.

Người tôi đều nói phụ nữ sinh con là đau nhất nhưng sự đau đớn mà Cao Dĩnh chịu đựng lúc này còn đau hơn lúc đẻ con mấy lần. Nếu như con người đau quá thì vẫn có thể ngất đi, nhưng kiểu đau này của chị ấy không giống vậy, giây phút này ngay cả quyền đau quá mà ngất đi chị ấy cũng không có.

Nói thật lòng tôi cũng rất thương chị ấy.

Nhưng tôi không thể mềm lòng, bởi vì tôi phải chịu trách nhiệm với chị ấy, với Cao gia và đứa con tương lại của chị ấy. Lúc này nếu như tôi thả lỏng một chút thôi thì ngay cả mang thai thì chị ấy cũng đừng nghĩ tới.

Trong những lúc đau đớn, mỗi giây phút đều cứ dài dăng dẳng, chậm rãi trôi qua như vậy.

Còn quá trình này kéo dài tận ba phút.

Sau ba phút đó khí long mạch đã bị một luồng sức nóng mạnh mẽ dẫn đi, xông lên phía trên, sự đau đớn của chị ấy cuối cũng cũng thuyên giảm.

Cao Dĩnh của lúc này đã thở không ra hơi, suy nhược đến mức không mở nổi mắt.

Cả người tôi cũng ướt đẫm mồ hôi, sau khi đắp chăn cho chị ấy, tôi thuận thế đã ngã nhào xuống giường, nhìn chị ấy thở hổn hển.

Một lúc lâu sau, chị ấy gắng sức mở mắt ra, yếu ớt nhìn tôi, hai dòng lệ tuôn trào.

Tôi mỉm cười, đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt chị ấy: “Chị đã vượt qua rồi, về sau sẽ đỡ...”

Bình Luận (0)
Comment