Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 192 - Chương 192. Chị Hiểu Nhầm Rồi

Chương 192. Chị Hiểu Nhầm Rồi Chương 192. Chị Hiểu Nhầm Rồi

Chị ấy đứng lên rồi nhìn chằm chằm vào tôi: “Tôi chưa từng nghĩ đến việc rút lui, nhưng nếu như nhất định có người rút lui, vậy thì người đó nên là tôi và Cao Văn, tôi sẽ kiên trì đến giây phút cuối cùng, nhưng tôi sẽ không làm gia chủ, chỉ cần anh của tôi kiên trì thì tôi sẽ kiên trì, đợi đến khi ông nội không sao nữa thì tôi sẽ rút lui, và để anh tôi làm gia chủ.”

Người con gái này rất lương thiện, chị ấy đã làm tôi cảm động sâu sắc.

Tôi đi đến trước mặt chị ấy, nói chân thành: “Chị thực sự nghĩ như vậy sao?”

Chị ấy điềm tĩnh gật gật đầu.

Tôi nhìn chị ấy rồi bật cười, đưa tay ra lau những giọt nước mắt trên khóe mi: “Nếu có thể, tôi thực sự có thể giúp chị đạt được ý nguyện... nhưng đáng tiếc rằng tôi không thể làm như vậy.”

Chị ấy sững lại: “Cậu...”

“Hứa với tôi, không được nhường.” Tôi nhìn chị ấy: “Cố gắng kiên trì hết sức, thực sự không chịu được nữa thì chị có thể rút lui. Đây là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời chị, không được khiến cho bản thân cảm thấy hối tiếc.”

“Nhưng anh tôi...”

“Nếu như anh của chị chống cự không nổi thì anh ấy không có tư cách trở thành gia chủ.” Tôi nói: “Ai có thể kiên trì đến cuối cùng thì người đó là gia chủ, nếu như chị cố ý nhường cho anh ấy thì có nghĩa chị đã không chịu trách nhiệm đối với ông nội, đối với tất cả mọi người của Cao gia, bao gồm cả chị.”

Lòng chị rối như tơ vò, chị ấy nhìn tôi muốn nói nhưng lại thôi: “Tôi... nhưng mà...”

Tôi mỉm cười, vỗ vỗ vào vai chị ấy: “Tôi đi xem Cao Văn, chị thu dọn xong thì đến phòng khách đợi tôi.”

Chị ấy do dự một lúc rồi lặng lẽ gật gật đầu: “Được.”

Đến căn phòng phía Tây, Cao Văn đang cuộn tròn trên sô pha, chị ấy đang lặng lẽ khóc thầm.

Tôi nhìn chị ấy: “Thực sự đã nghĩ kỹ rồi?”

Chị ấy nước mắt chứa chan, gật đầu thật mạnh.

Tôi gật gật đầu: “Được, vậy chị đứng lên đi.”

Chị ấy đứng lên rồi lau nước mắt.

Tôi tập trung tinh thần rồi bấm ngón tay, dặn chị ấy: “Nhìn vào tôi.”

Chị ấy ngẩng đầu lên, tôi và chị ấy bốn mắt nhìn nhau.

Tôi ấn chặt vào ấn đường của chị ấy đồng thời niệm chú Phá Ấn: “Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!”

Niệm xong tôi ấn vào ấn đường của chị ấy một cái, phá phù Thế Thân trong thần quang của chị ấy.

Người chị ấy rung mạnh một cái, dường như vừa tỉnh dậy sau giấc mộng dài, ngây ngây nhìn tôi, rồi hít thở chậm rãi.

“Còn khó chịu không?” Tôi hỏi.

Chị ấy cúi đầu tự nhìn mình, sờ vào ngực rồi lại sờ eo, vội lắc đầu: “Không khó chịu nữa rồi! Thiếu gia, chuyện này là sao?”

“Chị có thể đi rồi.” Tôi nói.

Chị ấy do dự: “Thiếu gia, tôi...”

Tôi xua tay một cái: “Không cần nói nữa, đã rút lui là rút lui, chị thu dọn rồi đi đi.”

Cao Văn cảm thấy trống rỗng, cười chua chát: “Tôi hiểu rồi...”

Tôi cười bình thản: “Tôi tiễn chị.”

Chị ấy cố ngăn lại những giọt nước mắt tủi hờn, nở một nụ cười miễn cưỡng rồi gật gật đầu: “Ừ!”

Tôi đi với chị ấy đến bãi đỗ xe, đến trước chiếc xe đua màu đỏ của chị ấy.

Sau khi mở cửa xe, chị ấy vẫn chưa lên xe mà nhìn về phía ba chiếc xe ở bên cạnh với ánh mắt phức tạp.

Đó là chiếc xe của ông nội, anh trai và chị gái của chị ấy, trước đó vẫn còn chiếc xe của Cao Long nhưng bây giờ đã lái đi mất rồi.

Chị ấy nhìn chiếc xe đua mà trắng của Cao Dĩnh với vẻ mặt đầy hiu quạnh. Rất lâu sau, chị ấy quay người lại hỏi tôi: “Thiếu gia, tại sao cậu lại đối xử tốt với chị tôi như thế?”

Tôi sững lại: “Tôi đối tốt với chị ấy? Có à?”

“Tối hôm qua tôi và anh trai đều bị ác mộng dọa cho tỉnh lại rất nhiều lần.” Chị ấy nhìn tôi: “Tôi bị dọa phát khóc, anh trai tôi cũng vậy, cậu nói có chuyện gì thì bảo chúng tôi hét lên, nhưng chúng tôi hét lên thì cậu lại mặc kệ. Anh trai tôi nói, cậu chỉ muốn bảo vệ chị ấy, anh ấy nói tối hôm qua đã nhìn thấy cậu ôm chị ấy ở trong phòng khách, yêu thương chở che cho chị ấy như vậy...”

“Anh chị hiểu nhầm rồi.” Tôi điềm tĩnh nhìn chị ấy: “Tôi đối xử công bằng với mọi người.”

“Thật ư?” Chị ấy ngấn nước mắt mỉm cười: “Nếu như người cậu ôm vào tối hôm qua là tôi thì ngày hôm nay tôi cũng sẽ không lựa chọn rút lui. Con người cho dù có tuyệt vọng thêm nữa nhưng chỉ cần có người có thể bảo vệ họ thì họ cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ. Thiếu gia, tôi muốn hỏi cậu một câu, có phải vì biểu hiện của tôi ngày hôm qua khiến cậu không hài lòng nên cậu mới vứt bỏ tôi mà lựa chọn chị ấy?”

“Thực sự chị đã hiểu lầm rồi.” Tôi nói.

“Hoặc là tôi nói cách khác, đây chính là ý của ông nội tôi? Hay là...” Chị ấy nhìn chằm chằm vào tôi: “Hay là cậu thích chị gái tôi?”

“Cao Văn!” Tôi nhíu mày: “Chị hiểu nhầm rồi!”

Chị ấy không nói gì nữa nhưng vẫn đang chờ đợi câu trả lời của tôi.

Bình Luận (0)
Comment