Chị ấy đau lòng nhìn Cao Dĩnh: “Chị, em không kiên cường được như chị, từ nhỏ tới lớn, ngay cả tiêm thôi em cũng sợ. Vì ông nội nên em đã cố gắng kiệt sức rồi. Ngày hôm qua em đã nôn ra bao nhiêu máu, đau gần chết, buổi tối thì gặp ác mộng, bị dày vò cả một buổi tối, suýt chút nữa bị doạ đến chết! Hơn nữa em chảy nhiều máu như thế, quần cũng ướt đẫm rồi, khắp giường đều là... một người có thể có bao nhiêu máu chứ? Em sợ nếu không rút lui thì máu của em cũng không còn đủ nữa!”
Chị ấy nằm bò ra khóc nấc trên bàn.
Cao Dĩnh đứng dậy đến ngồi cạnh chị ấy, ôm lấy vai chị ấy: “Cao Văn...”
“Em mới có hai mươi ba tuổi, bạn trai của em vẫn đang đợi em, em không muốn chết...” Cao Văn giống như một đứa trẻ bất lực, khóc hu hu trong lòng chị của mình.
Cao Dĩnh bất lực, chị ấy quay đầu nhìn về phía Cao Quyền.
Cao Quyền trầm mặc không nói gì, anh ấy cứ thế cúi đầu ăn cháo.
Cao Dĩnh đành nhìn về phía tôi, muốn hỏi ý kiến của tôi.
Tôi nhìn Cao Văn: “Cao Văn, chị thực sự muốn rút lui à?”
Cao Văn nước mắt chứa chan, gật gật đầu: “Ừ.”
“Không hối hận?” Tôi hỏi.
Chị ấy lại gật gật đầu: “Ừ!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi gật gật đầu: “Được rồi, vậy chút nữa chị có thể đi rồi.”
Cao Văn đứng dậy, ngấn nước mắt cung người cúi chào tôi: “Cảm ơn thiếu gia.”
Chị ấy nhìn Cao Quyền và Cao Dĩnh một cái rồi quay người đi ra khỏi nhà ăn.
“Thiếu gia, chuyện này...” Cao Dĩnh có chút bất lực.
“Sẽ phải có người rút lui.” Tôi nói: “Trong ba người thì chỉ có một người có thể kiên trì đến cuối cùng, người đó chính là gia chủ mới của Cao gia.”
Tôi nhìn Cao Quyền đang ăn cơm.
Cao Dĩnh cũng nhìn về phía anh ấy.
Cao Quyền dừng lại, rồi nhai nuốt từ từ. Ăn xong, anh ngẩng đầu lên nhìn hai chúng tôi rồi đứng dậy định đi ra.
Cao Dĩnh đứng phắt dậy: “Anh!”
Cao Quyền dừng bước, tâm trạng của anh ấy rối như tơ vò, lúc lâu sau, anh ấy thở dài bất lực.
“Tiếp tục kiên trì, được không?” Mắt của chị ấy long lanh nước mắt.
Cao Quyền nhìn chị ấy một cái, anh ấy do dự rồi gật gật đầu: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Rồi anh ấy quay người rời đi.
Cao Dĩnh biết Cao Quyèn sắp sụp đổ rồi, anh ấy không còn chống cự được bao lâu nữa.
Chị ấy từ từ ngồi xuống rồi hít một hơi thật sâu, lau nước mắt trên khóe mi, rồi cúi đầu ăn cháo.
“Chị không muốn làm gia chủ à?” Tôi hỏi.
Chị ấy lắc đầu.
“Tại sao?” Tôi không hiểu.
“Làm gia chủ quá mệt mỏi.” Chị ấy đáp.
Tôi nhìn đôi mắt đang ngấn lệ, biết chị ấy không hề nói dối.
Mặc dù cô gái này là trưởng tôn nữ của Cao gia nhưng chị ấy luôn bị bỏ mặc sang một bên. Cao Ngân Long quý trọng Cao Long, yêu thương Cao Văn, và đặc biệt quan tâm đến Cao Quyền, duy chỉ cháu gái Cao Dĩnh ngài ấy lại đối xử rất hững hờ. Tính cách của Cao Dĩnh kiên cường, độc lập, cũng có chút cao ngạo, chị ấy là tiểu thư của Cao gia, nhưng tâm nguyện của chị ấy lại tương phản, chị ấy không muốn quản lý Cao gia, thứ chị ấy muốn chính là rời đi.
Chị ấy muốn rời khỏi gia tộc này, chị ấy muốn có một cuộc sống bình thường, tự do tự tại. Đây mới chính là giấc mơ của chị ấy.
Nhưng bây giờ xem ra, giấc mơ này hoàn toàn không thể thực hiện được.
Cao Dĩnh ăn được mấy miếng cháo rồi bình tĩnh lại, chị ấy hỏi tôi: “Nếu như tôi cũng rút lui, ông nội sẽ không xảy ra chuyện chứ?”
Tôi điềm tĩnh nhìn chị, không nói gì.
Chị ấy ngấn nước mắt nhìn tôi, bốn mắt giao nhau, chị ấy chân thành đợi câu trả lời của tôi.
Tôi nên nói thế nào?
Nói là không sao? Để chị ấy rút lui?
Vậy liệu Cao Quyền có chịu đựng được khí long mạch không?
Nói là sẽ có chuyện, để chị ấy kiên trì lên?
Vậy ước mơ của chị ấy thì sao? Làm thế nào?
“Thiếu gia, cậu có thể nói cho tôi biết không?” Chị ấy cô ngăn những giọt nước mắt trực trào ra, hỏi lại tôi một lần nữa: “Nếu như tôi rút lui, liệu ông nội có xảy ra chuyện không?”
Tôi cười bình thản: “Chị sợ rồi à?”
“Tôi không sợ.” Chị ấy nói.
“Vậy tại sao lại muốn rút lui?” Tôi hỏi: “Vì muốn giúp anh của chị đạt được ước mơ? Hay là vì muốn thực hiện ước mơ của chị?”
“Tôi không muốn làm gia chủ.” Chị ấy nói: “Tôi vì ông nội.”
“Vậy tại sao chị lại muốn rút lui?” Tôi hỏi.
Chị ấy tránh ánh mắt của tôi, trút một hơi thở dài.
Tôi đứng dậy rồi vỗ vai chị, tiếp đó quay người chuẩn bị rời đi.
“Tôi là con gái, gia chủ đó nên để anh của tôi làm.” Chị ấy dịu dàng nói.
“Thế nên từ lúc đầu chị đã nghĩ như vậy?” Tôi nhìn chị ấy: “Chị cảm thấy anh của chị là người trụ cột, nên anh ấy sẽ kiên trì đến cuối cùng, còn chị và Cao Văn chỉ vì ông nội. Lúc các chị không thể kiên trì thêm nữa thì có thể rút lui, đúng không?”