Chị ấy ngây người nhìn tôi một hồi, tiếp đó vội vàng nhìn ra phía cửa thư phòng thì không thấy hắc bạch vô thường nữa. Lúc này chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm, rồi ngồi phịch xuống sô pha.
Tôi mỉm cười: “Yên tâm, chị đi ngủ đi.”
Tôi quay người đi vào thư phòng.
Cao Dĩnh định thần lại lồi vội vàng đi đến cửa thư phòng: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Tôi đi đến phía sau Cao tiên sinh để kiểm tra phong ấn hình rồng thì thấy không có dấu hiệu khôi phục, lúc này tôi mới cảm thấy yên tâm.
“Ông nội thế nào rồi?” Chị hỏi.
Tôi đứng lên rồi nở nụ cười với chị ấy: “Ngài ấy cũng không sao.”
Lúc này chị mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Tôi đi đến bên chị ấy: “Tôi đi xem Cao Văn thế nào.”
“Tôi cũng đi.” Chị ấy nói.
Tôi nhìn chị ấy một cái rồi gật gật đầu.
Hai chúng tôi quay người rời khỏi phòng khách, đi về hướng phòng phía Tây.
Đến nơi thì thấy Cao Quyền ngủ trên sô pha, còn Cao Văn đang ngủ trên giường, hai người vẫn chưa tỉnh giấc.
Tôi bảo Cao Dĩnh gọi bọn họ dậy.
Sau khi tỉnh dậy, cảm xúc của Cao Quyền rất tệ, anh ấy cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
Cao Văn nhìn có có vẻ vẫn ổn, chỉ là sắc mặt rất khó coi, hơn nữa vô cùng đau bụng.
Tôi bảo bọn họ đi tắm, sau đó đến nhà ăn để ăn sáng.
Cao Quyền không nói gì.
Cao Văn do dự một lát rồi gật gật đầu: “Ừ.”
Tôi quay ra nói với Cao Dĩnh: “Chị đi nấu chút gì ăn sáng đi, tôi đi tắm cái đã.”
“Được!” Cao Dĩnh đáp.
Tôi cầm quần áo của mình rồi đi vào nhà tắm của phòng phía Đông.
Lúc xả nước tôi gọi điện thoại cho Khả Nhi, bảo cô liên lạc với Quách Thần Quân bảo cô ấy mang cho quần áo cho tôi.
Khả Nhi không hiểu: “Thiếu gia, chuyện gì vậy?”
“Đừng hóng hớt nhiều, mau đi làm đi.” Tôi tắt máy, rồi nhìn cơ thể mình liền thấy xấu hổ, rồi thở dài bất lực.
Sớm biết sẽ như thế này thì tôi đã mang quần áo đến.
Sau khi xả nước xong tôi thư giãn ngâm mình trong nước ấm.
Đang ngâm mình thì Khả Nhi gọi điện đến: “Thiếu gia, tôi đến cửa rồi!”
Tôi sũng sờ: “Cậu bay đến đây à?”
Khả Nhi cười: “Tối hôm qua tôi vẫn chưa đi, tôi qua đêm ở khách sạn gần đó. Còn nữa, quần áo tôi đã mua từ hôm qua rồi, vốn định lần sau đi làm việc thì cầm theo tặng cậu. Không ngờ hôm nay lại cần đến, thế nên tôi cầm đến luôn.”
Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, Khả Nhi quả thật rất cận thận, chu đáo.
“Hê hê, cảm động rồi phải không?” Cô ấy cười hê hê một tiếng: “Tối qua có chuyện gì thế? Sao cậu cũng phải thay quần áo? Lẽ nào là... vượt đèn đỏ rồi?”
Tôi ngây ra: “Vượt đèn đỏ gì?”
Khả Nhi cười, cô ấy cười rất sảng khoái: “Chính là...”
Nghe cô ấy giải thích xong, tôi ngượng chín mặt: “Aizzz... cậu... cậu là con gái sao còn... hơn con trai cơ chứ... aizz...”
Tôi bất lực thở dài.
“Ha ha ha...” Cô ấy cười: “Đây không phải phỏng đoán sao... được rồi, tôi không khỏi chi tiết thế nữa, cậu mau đến lấy quần áo đi. Nếu cậu không tiện thì tôi mang vào cho cậu, hoặc bảo cô ấy ra lấy?”
“Đợi đó, tôi tự đi lấy.” Tôi đứng dậy cầm lấy khăn tắm, mặt đỏ bừng quấn khăn lên người.
Mấy phút sau, tôi trên người quấn khăn đi ra mở cửa rồi trèo lên xe cô ấy.
Khả Nghi nhìn thấy liền nghi hoặc: “Chuyện gì thế này?”
Tôi bơ cô ấy, sau đó ra ghế sau mặc quần áo, rồi mở cửa xuống xe, dặn dò cô ấy: “Cậu mau quay về đi.”
Khả Nhi nhìn tôi đầy quái dị, rồi cười đểu: “Thiếu gia, cậu nói thật đi, trong đó rốt cuộc có mấy cô con gái vậy?”
“Làm sao?” Tôi mặt đỏ bừng.
Cô ấy cười hê hê rồi mở cửa xuống xe, chạy đến bên tôi: “Hay là, tính thêm tôi đi?”
“Cậu!” Tôi ngây ra.
Cô ấy sà đến hôn tôi một cái rồi nở nụ cười đắc ý: “Đi đây! Chăm chỉ tích lũy kinh nghiệm đi nhé, cố lên!”
Cô ấy quay người chạy lên xe, rồi lái xe đi mất.
Tôi nhìn Khả Nhi đã đi xa, vô thức sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng bừng của mình rồi cười bất lực.
Sau khi ăn sáng xong, Cao Văn nói với tôi là chị ấy muốn rút lui.
Cao Dĩnh sững lại: “Rút lui? Còn chưa tới một ngày mà em muốn rút lui?”
“Em chịu không nổi nữa rồi.” Cao Văn mặt không cảm xúc: “Vừa đau muốn chết, vừa bị dọa chết khiếp. Em mới có hai mươi ba tuổi, em không muống chết... em không muốn làm gia chủ nữa, anh chị làm đi. Ăn xong em sẽ đi.”
“Lẽ nào em kiên trì như vậy chỉ vì muốn làm gia chủ?” Cao Dĩnh nhíu mày: “Chúng ta cố chịu đựng được hơn một ngày thì ông nội sẽ an toàn thêm một phần, em không hiểu à?”
Cao Văn rơm rớm nước mắt, cười chua chát: “Đúng, chúng ta chịu được thêm một ngày thì ông nội sẽ an toàn thêm một phần. Nhưng em không chịu nổi nữa, thì sao có thể chống cự được nữa?”