Tôi quan sát kỹ mắt của chị ấy thì phát hiện đồng tử vẫn bình thường, điều này chứng minh được phán đoán của tôi là đúng.
Bởi vì một khi tà ma thật nhập vào người thì đồng tử của người đó nhất định sẽ biến hóa, yêu nhập thân thì đồng tử biến nhỏ lại, ma nhập thân thì đồng tử trở nên lớn hơn, quỷ nhập thân thì nhãn cầu đầy vẻ khiêu khích, tiên nhập thân thì con mắt sáng ngời.
Đồng tử của chị ấy không thay đổi, vậy thì dễ xử lý rồi.
Tôi đi đến trước mặt chị ấy rồi nhìn chiếc quần đẫm máu tươi, tôi không khỏi vuốt mồ hôi.
Cứu chị ấy thì không khó nhưng lỡ như dính phải máu chị ấy thì tôi không thể đi vào phòng khách đó nữa, trừ phi tôi không cần cái quần đang mặc trên người mình. Tôi phải nghĩ cách không chạm vào chị ấy mà vẫn có thể loại bỏ được tâm ma của chị.
Tôi trầm tư giây lát, có cách rồi, tôi nói với chị: “Cao Văn, qua đây!”
Cao Văn lẳng lặng nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Lúc này Cao Dĩnh cũng không màng tới chuyện sợ hãi nữa, chị ấy chạy đến cửa phòng khách, căng thẳng nhìn tôi và Cao Văn.
“Tôi bảo chị qua đây!” Tôi nghiêm giọng.
Cao Văn cười lạnh, nhìn chằm chằm tôi rồi chị ấy bắt đầu niệm chú.
Tôi nghe thấy nhưng hoàn toàn không hiểu, thứ chị đọc là một loại ngôn ngữ cổ quái, giống như tiếng nước ngoài.
Mặc kệ chị ấy đọc cái gì, chỉ cần mở miệng ra thì tôi có thể xử lý được chị ấy rồi.
Nhân lúc chị ấy đang niệm chú, tôi tập trung tinh thần hình dung phù Trấn Ma, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải niết một cái rồi bắn ra phía chị ấy.
Thứ ánh sáng màu vàng nhạt bắn vào trong ấn đường của chị trong nháy mắt.
Cả người Cao Văn rung mạnh, chị ấy giận dữ, gào thét xông về phía tôi.
Không đợi chị ấy tiến lại gần, tôi đã hình dung phù Tỏa Linh, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải niết một cái, rồi chộp vào ấn đường của chị ấy.
Chị ấy kêu lên một tiếng thảm thiết. Lập tức, một sợi khí đen bay ra khỏi ấn đường, sau đó nó đã bị tôi chộp vào trong lòng bàn tay.
Đám khí đen này chính là khí tà ma do tâm ma của chị ấy dung hòa với khí long mạch hình thành, ngay cả chú Tỏa Linh của tôi cũng không có tác dụng, một cái chộp tay đã khiến nó tan biến.
Cao Văn ngã sõng soài ra đất, hôn mê bất tỉnh.
“Cao Văn!” Cao Dĩnh muốn chạy ra ngoài.
“Chị đứng yên đó.” Tôi suy nghĩ rồi quay người đi vào phòng khách, đi vào trong phòng ngủ chính, tiếp đó ấn chặt ấn đường của Cao Quyền, dùng nội khí từ từ tiến vào trong.
“A!” Cao Quyền bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy hít thở mạnh.
“Cao Quyền, đi theo tôi ra ngoài cứu Cao Văn!” Tôi ra lệnh.
Anh ấy sững lại rồi tiếp đó vội gật đầu.
Tôi dẫn anh ra khỏi phòng ngủ, anh ấy ngẩng đầu nhìn thì thấy hắc bạch vô thường liền bị dọa đến mức ngồi phịch xuống đất.
Tôi bất lực, liền lôi anh ấy đi vào trong vườn.
Một lúc lâu sau anh ấy mới định thần lại được.
“Anh bế Cao Văn vào trong phòng phía Tây, sau đó đừng ra ngoài nữa.” Tôi nói xong liền quay người đi vào phòng khách.
Cao Dĩnh vẫn đang ở cửa, chị ấy lo lắng nhìn Cao Quyền và Cao Văn, tôi kéo lấy tay chị lôi quay lại ngồi ở sô pha: “Bọn họ không sao rồi, xem phim tiếp thôi.”
Chị ấy không yên tâm: “Thiếu gia, anh của tôi ngay cả đứng cũng không vững, anh ấy cứu Cao Văn thế nào được?”
“Trên người Cao Văn toàn là máu, tôi và chị không thể chạm vào, nếu không thì sẽ không thể vào trong phòng được nữa.” Tôi nhìn chị: “Không để Cao Quyền đi thì để ai đi?”
Chị cúi đầu, trút ra hơi thở dài: “Tôi hiểu rồi...”
Lúc này ở trong vườn, Cao Quyền đã đứng lên được rồi, anh ấy vừa khóc lóc vừa gắng sức bế Cao Văn lên quay về phòng phía Tây.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ở phòng phía Tây, tôi nhìn Cao Dĩnh: “Yên tâm chưa?”
Mặt chị ấy ửng hồng, lặng lẽ gật đầu.
Tôi cười bình thản, rồi cầm điện thoại lên quét mặt chị ấy để mở máy, sau đó tiếp tục xem phim.
Cao Dĩnh vô thức ôm lấy tôi, hỏi nhỏ: “Cao Văn bị sao vậy?”
“Chị ấy có theo tín ngưỡng nào không?” Tôi hỏi.
Cao Dĩnh nghĩ ngợi: “Hình như có một khoảng thời gian, em ấy khá thích vô thuật của phương Tây, cũng đã mua rất nhiều sách, cực kỳ say mê, đó có được coi là tín ngưỡng không?”
Tôi cười bất lực: “Lẽ nào niệm chú đó vốn là vô thuật của phương Tây...”
“Liệu em ấy sẽ không sao chứ?” Cao Dĩnh lo lắng.
“Tối nay sẽ không xảy ra nữa đâu.” Tôi nói: “Còn về sau thì khó nói, tốt nhất chị nên khuyên chị ấy đừng nghiên cứu bừa mấy thứ đó nữa.”
“Ừ!” Chị ấy gật gật đầu.
“Được rồi.” Tôi ôm lấy chị ấy: “Xem phim thôi.”
Phía Đông xuất hiện một vệt trắng bạc, cũng là lúc chúng tôi đã xem hết ba bộ phim, còn Cao Dĩnh cũng đã ngủ say trong lòng tôi.
Tôi nhìn ra cửa thư phòng thì không biết tự bao giờ hắc bạch vô thường đã đi mất.
Tôi cẩn thận bế Cao Dĩnh lên, định quay về phòng phía Đông, kết quả là vừa bế lên thì chị ấy tỉnh giấc.
“Sao thế?” Chị ấy giật mình.
“Trời sáng rồi, không sao nữa rồi.” Tôi nói: “Chị quay về phòng ngủ một lúc đi.”