Tôi cười bình thản: “Yên tâm, có tôi ở đây.”
Chị ấy nước mắt lưng tròng, lặng lẽ gật gật đầu.
Tôi ôm lấy chị ấy rồi tiếp tục xem phim.
Tôi không mặc áo nên rất lạnh, còn cơ thể chị ấy rất ấm, ôm chị ấy như vậy, thứ nhất có thể cho chị ấy cảm giác an toàn, thứ hai tôi có thể ấm một chút.
Nhưng lâu như thế rồi mà tôi vẫn cảm thấy lạnh.
Tô vô thức hít một hơi sâu rồi điều nội khí làm ấm cơ thể.
Rất nhanh sau đó người tôi đã ấm lên.
Chị ấy vẫn xem phim, cảm nhận sự ấm áp trong lòng tôi, khiến cho chị ấy dần dần quên đi sự đáng sợ mà hắc bạch vô thường mang đến.
Cơ thể cương cứng vì căng thẳng đã dần dần thả lỏng, trở nên mềm mại hơn.
Lúc này, Cao Quyền ở trong phòng ngủ đột nhiên hét lên: “A!”
Cao Dĩnh giật mình: “Thiếu gia, anh của tôi...”
“Không sao, anh ấy chỉ đang gặp ác mộng mà thôi.” Tôi dịu dàng nói.
Chị ấy do dự một lát: “Hay là để tôi đi xem sao?”
“Không cần.” Tôi nói.
Chị ấy định nói gì lại thôi, không khỏi đưa mắt nhìn về phía hắc bạch vô thường ở cửa thư phòng.
“Xem phim đi.” Tôi lấy tay xoay mặt chị ấy lại.
Mặt chị ấy rất nóng, rất mềm.
Chị ấy đỏ mặt, dè dặt ôm chặt cánh tay tôi hơn.
Rất nhanh sau đó, tôi đã bị cuốn vào phim, bị chọc cho cười phá lên.
Thấy tôi cười, chị ấy cũng cười.
Cứ được một lúc, tiếng thét kinh hãi của Cao Quyền lại vọng ra từ phòng ngủ. Lúc đầu, mỗi lần như vậy chị ấy đều sợ hãi nhưng về sau chị ấy đã quen dần, chỉ là nhìn một cái rồi lại tiếp tục xem phim với tôi.
Lúc xem được một nửa bộ phim thì trong phòng phía Tây vọng đến tiếng kêu đáng sợ của Cao Văn.
“A…”
Nửa đêm thế này, một cái cổ họng cũng đủ dọa cho người tôi sợ chảy mồ hôi hột.
Cao Dĩnh bị dọa giật mình: “Thiếu gia, Cao Văn!”
“Không sao.” Tôi không để tâm: “Chị ấy đang gặp ác mộng, chị đi qua đó cũng không có tác dụng gì đâu, đây chính là thử thách mà chị ấy phải vượt qua.”
“Thử thách?” Chị ấy sững lại.
“Anh chị đều phải nhận thử thách, Cao Quyền, Cao Văn và có cả chị.” Tôi nhìn chị: “Chỉ có người vượt qua được thử thách thì mới có thể trở thành gia chủ mới của Cao gia.”
“Hai người họ đang bị ác mộng giày vò, vậy tôi thì sao?” Chị ấy nhìn tôi chằm chằm: “Thử thách của tôi là gì?”
Tôi không nói gì, liền quay đầu nhìn về phía hắc bạch vô thường.
Chị ấy nhìn theo, liền hiểu ra.
“Cơn ác mộng này của chị còn đáng sợ hơn bọn họ nhiều, đúng không?” Tôi nhìn chị ấy mỉm cười.
“Nhưng tôi có cậu... đây có được coi là ác mộng không?” Chị ấy nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: “Xem phim đi.”
Chị ấy vẫn chưa hết sợ nhìn cửa thư phòng một cái rồi trút ra một hơi dài.
Chúng tôi tiếp tục xem phim.
Tâm trí của con người chính là như vậy, một khi chú tâm vào chuyện gì thì thời gian trôi qua rất nhanh.
Nhưng đêm nay là một đêm dài, xác định là mất ngủ, nó không chịu để chúng tôi yên ổn nghỉ ngơi.
Hơn một tiếng sau, đã hơn hai giờ sáng, phim cũng đã hết.
Tôi lại đi tìm một bộ phim chiến tranh, thời gian của nó khá dài, xem ba bộ cũng mất năm sáu tiếng, cũng đủ xem đến trời sáng. Hơn nữa là loại phim đề cập đến chủ đề lịch sử cách mạng trọng đại, tràn đầy năng lượng tích cực, và càng có lợi cho việc gột bỏ bầu không khí có hắc bạch vô thường ở bên cạnh.
Vừa xem được phần mở đầu, thì nghe thấy tiếng tiếng cọt kẹt ở bên ngoài, cánh cửa của căn phòng phía Tây từ từ mở ra.
Tôi sững sờ, trong lòng nghĩ có chuyện không ổn, tôi vô thức buông điện thoại xuống.
Cao Dĩnh cũng nghe thấy vội hỏi tôi: “Thiếu gia, cậu có nghe thấy không?”
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cười lạnh của Cao Văn.
Âm thanh của một người già nua, một người con gái hơn hai mươi tuổi hoàn toàn không thể phát ra âm thanh đó được.
Gần như cùng lúc đó, hắc bạch vô thường cũng trở nên cảnh giác.
Tôi vội buông Cao Dĩnh ra, dặn dò chị: “Chị ở yên đây!”
“Sao vậy?” Chị hỏi tôi.
Tôi không trả lời, nhanh chân bước ra khỏi phòng khách.
Vào trong vườn, tôi đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh sợ đứng đơ người ra đó.
Chỉ thấy Cao Văn đứng ở trong vườn, đầu ngẩng lên nhìn trăng, hai mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, tóc tai dựng đứng, cả thân người chị ấy tỏa ra một luồng tà khí. Nửa thân dưới toàn là máu, chiếc quần cũng ướt đẫm máu tươi, còn trên mặt chị ấy xuất hiện một vết máu quái dị.
Vết máu đó trông giống loại phù văn nào đó, màu đen lẫn đỏ, nhìn phát sợ.
Chuyện gì thế này? Bị quỷ nhập à? Nhất định không phải!
Trúng tà? Không có khả năng đó! Có khí long mạch trên người, tà nào lại dám lại gần chị ấy? Bị nhập là điều không thể, trúng tà cũng không phải, vậy khả năng duy nhất chính là tâm ma!
Người nào cũng có tâm ma nhưng chuyện tâm ma hiển hiện ra lại không nhiều. Trên người Cao Văn có khí long mạch, hơn nữa cơ thể suy nhược, kinh lạc bị loạn, một khi nội ma(*) kết hợp với khí long mạch sẽ có biểu hiện tà ma nhập vào cơ thể.
(*) Nội ma: những tà tính trong lòng con người, ngăn cản con người tu luyện.