Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 187 - Chương 187. Cảm Giác An Toàn

Chương 187. Cảm Giác An Toàn Chương 187. Cảm Giác An Toàn

Cao Quyền hết lên một tiếng, mắt trợn lên một cái rồi ngất đi.

Bị ngất đi còn tốt hơn bị dọa chết, tạm thời có thể không cần quan tâm tới anh ấy nữa.

Tôi nhìn Cao Văn một cái rồi đi đến bế Cao Dĩnh lên, nhanh chân ra khỏi phòng khách.

Cao Dĩnh bị dọa đến mơ hồ, chị ấy kinh sợ nhìn tôi: “Thiếu gia, đó... đó là...”

Tôi không quan tâm tới chị ấy, cứ thế bế chị ấy quay về phòng phía Đông, rồi đặt lên giường, tay bấm ngón tay làm phù An Thần ấn và giữa lưng chị ấy.

Cao Dĩnh tỉnh táo lại, lúc này tôi mới thở phào một cái.

“Chị ở lại trong phòng đi, tôi đi cứu Cao Văn!” Tôi quay người đi ra ngoài.

“Thiếu gia, cậu đợi đã...” Chị ấy không màng chân tay đang mềm nhũn ra vì sợ, thở gấp gáp chạy đến kéo lấy cánh tay tôi: “Tôi... tôi đi cùng cậu...”

“Chị không sợ à?” Tôi hỏi.

“Không có cậu thì tôi càng sợ...” Những giọng nước mắt sợ hãi lăn dài trên má chị ấy.

Tôi vô thức kéo chị ấy vào lòng mình rồi an ủi: “Hắc bạch vô thường chỉ có tướng mạo quỷ dọa người mà thôi, mục tiêu của chúng là ông nội chị, sẽ không làm hại mọi người đâu, chị đừng sợ...”

Cả người chị ấy run rẩy, gật đầu một cái thật mạnh: “Ừ...”

Tôi buông chị ra rồi kéo lấy tay chị ấy, quay người ra khỏi phòng phía Đông.

Quay lại phòng khách, tôi bế Cao Văn đang không ngừng la hét quay lại phòng phía Tây.

Cao Dĩnh luôn đi cạnh tôi, không rời nửa bước.

Sau khi vào phòng tôi đặt Cao Văn lên giường rồi làm một phù An Thần ấn vào giữa lưng chị ấy. Trên người chị vốn đã có một phù An Thần rồi, sau khi cho thêm một phù An Thần nữa thì cả người chị ấy rung mạnh bần bật, tiếp đó mắt trợn ngược, cuối cùng ngất đi.

“Cao Văn!” Cao Dĩnh thất kinh, vội hỏi tôi: “Em ấy bị sao thế?”

“ Chị ấy không sao đâu, chút nữa sẽ tỉnh lại.

Tôi bỗng ngửi thấy một mùi máu tanh, liền cúi đầu xuống nhìn thì thấy phần eo của tôi bị lem ra rất nhiều máu.

Tôi kinh ngạc, liền nhìn Cao Văn, chỉ thấy quần của chị ấy đã ngấm đẫm máu tươi.

“Chị ấy đến tháng à...” Tôi sa mạc lời.

“Chuyện này...” Cao Dĩnh nhìn tôi: “Liệu không ổn à?”

“Bị dính cái này thì tôi không thể vào phòng được nữa.” Tôi giải thích: “Nếu gặp phải hắc bạch vô thường, bọn họ sẽ hại người. Tôi thì sẽ không có chuyện gì, chỉ là anh của chị...”

Cao Dĩnh cũng sững sờ: “Vậy phải làm sao?”

Tôi không kịp nghĩ ngợi, vội cởi áo bị dính máu ra.

Vừa cởi thì phát hiện máu dính quá nhiều, cả áo lẫn quần, thậm chí cả một phần của áo len nữa, chúng đều dính máu.

Trong lúc bất lực tôi chỉ có thể cởi hết ra.

Cao Dĩnh kinh ngạc nhìn tôi, cũng không quan tâm đến chuyện mặt mình chín như trái cà chua nữa.

Tôi để người trần, chỉ mặc một chiếc quần len, quay người ra khỏi phòng phía Đông, đi đến phòng khách cứu người.

Vừa bước ra khỏi phòng, liền bị khí lạnh táp tới, tôi không ngừng run lẩy bẩy vì lạnh.

Cao Dĩnh đuổi theo tôi, chị ấy cởi chiếc áo khoác ngoài của mình rồi khoác lên cho tôi.

Chiếc áo của con gái, vai của tôi...

Tôi cười bất lực rồi cởi chiếc áo ra trả cho chị ấy, cứ thế người trần xông vào phòng khách.

Cao Dĩnh thấy thế cũng đi theo vào.

Cao Quyền tè ướt cả quần, có đánh chết tôi thì tôi cũng sẽ không bế anh ấy đâu, lúc này tôi giống như lôi con chó chết vậy, cứ thế lôi anh ấy vào trong phòng ngủ.

Cao Dĩnh đi theo, rồi tiện tay đóng cửa lại, chị ấy dựa vào tường, lồng ngực phập phồng.

Tôi kéo Cao Quyền lên giường rồi nhảy xuống, đến trước mặt Cao Dĩnh: “Nhất định phải có người ở phòng khách.”

Chị ấy do dự giây lát rồi cắn răng: “Để tôi đi!”

“Tôi đi với chị!” Tôi nói.

Chị ấy gật gật đầu: “Ừ!”

Hai chúng tôi mở cửa đi vào trong phòng khách, Cao Dĩnh vừa nhìn thấy bóng dáng của hắc bạch vô thường, chân của chị ấy bỗng mềm nhũn ra, rồi ngã vào trong lòng tôi.

Tôi bế chị ấy lên đi đến trước ghế sô pha rồi đặt chị ấy xuống, tiếp đó ngồi ở bên cạnh chị ấy, ôm chị ấy vào lòng.

Cao Dĩnh rúc ở trong lòng tôi, ôm chặt lấy tôi.

Chị ấy bị dọa chết khiếp.

“Không sao.” Tôi dịu dàng nói: “Đừng quan tâm đến họ, cần làm gì thì làm nấy.”

Cao Dĩnh căng thẳng nuốt nước bọt cái ực, nước mắt trào ra.

Tôi rút lấy điện thoại của chị ấy, lấy điện thoại quét mặt chị ấy để mở máy, tiếp đó tôi tìm phim xem.

Thấy tôi điềm tĩnh như vậy, Cao Dĩnh từ từ bình tĩnh trở lại, chị ấy ngẩng đầu lặng lẽ nhìn tôi, ôm cánh tay tôi chặt hơn.

Con gái sinh ra đã có một loại cảm giác luyến lưu không nỡ rời đối với những người đàn ông cho họ cảm giác an toàn. Đối với Cao Dĩnh mà nói, bây giờ, giây phút này tôi đã trở thành thần của cô ấy.

Tôi ôm chặt lấy vai chị ấy, để chị ấy xem phim cùng tôi.

“Thiếu gia, ông nội...” Chị ấy nói nhỏ.

“Xem phim đi.” Tôi dịu dàng nói.

Chị ấy không nói nữa, nhìn tôi với biểu cảm rất phức tạp.

Tôi cúi đầu nhìn chị ấy, bốn mắt giao nhau, tôi thấy chị ấy vô cùng yếu đuối, rất đáng thương, đôi mắt long lanh nước mắt, không ngừng cắn môi đầy ngợi cảm.

Bình Luận (0)
Comment