Thử thách vòng một, Cao Dĩnh bị thương nặng nhất nhưng khôi phục cũng nhanh nhất, có thể nói tố chất của cô gái này không tồi. Lúc khí long mạch tiến vào trong kinh lạc là lúc đau đớn nhất, đợi dần dần thích ứng được nó thì sẽ hình thành một sự cân bằng mới, sự đau đớn đõ cũng sẽ giảm đi.
Bây giờ ba người ở mức độ khác nhau đang có sự hồi phục, đây chính là biểu hiện khí long mạch đang dần dần dung hòa.
Tiếp theo, bọn họ sẽ không cùng lúc xảy ra chuyện, mà là từng người một. Cũng có thể nói, sư đào thải thực sự sẽ bắt đầu từ đêm nay.
Sau khi ăn cơm xong, tôi đi đến thư phòng, lại kiểm tra phong ấn hình rồng một lần nữa.
Xác định được mọi thứ vẫn bình thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Cao Quyền, Cao Dĩnh và Cao Văn cũng đến.
Tôi quay lại phòng khách rồi nhìn ba người họ: “Trong ba người thì cần có một người ở trong thư phòng, ai muốn?”
“Để tôi!” Cao Dĩnh nói đầu tiên.
“Không! Để tôi!” Cao Văn nói thứ hai.
Cao Quyền thấy hai người em gái đều thể hiện ra rồi, bản thân cũng ngại đứng lên: “Các em đều là con gái, cơ thể suy nhược, quay về phòng ngủ đi, để anh ở lại trông ông nội!”
“Hay là để em đi.” Cao Dĩnh nói: “Hai người đều không được khỏe, sức khỏe của em cũng ổn rồi, đừng tranh với em nữa.”
“Em cũng ổn rồi.” Cao Văn nói: “Trông coi ông nội thì không có vấn đề gì hết á!”
“Em đừng tranh nữa, nghe anh.” Cao Quyền kiên quyết.
Ba người họ đều kiên quyết ở lại, cuối cùng họ nhìn về phía tôi, để tôi ra quyết định.
Tôi nhìn bọn họ rồi ánh mắt nhìn vào Cao Quyền: “Anh là trưởng tôn, để anh vậy.”
“Vâng!” Cao Quyền gật gật đầu.
“Hai người quay về nghỉ ngơi đi.” Tôi nói: “Nếu như có chuyện gì thì kêu lớn, biết chưa?”
“Tôi biết rồi.” Cao Dĩnh gật đầu.
“Sẽ xảy ra chuyện gì à?” Cao Văn tò mò.
“Chuyện này không thể nói được.” Tôi nói: “Dù sao phát hiện ra chuyện gì sai sai thì hét lên.”
Cao Văn căng thẳng nuốt nước bọt cái ực rồi nhìn sang Cao Dĩnh.
Cao Quyền nhìn thấy liền nói: “Căng thẳng gì chứ? Sẽ không có chuyện gì đâu, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Dạ vâng.” Cao Văn bất lực.
“Vậy cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Cao Dĩnh nói.
Tôi gật gật đầu: “Được.”
Hai chị ấy nhìn Cao Quyền một cái rồi quay người rời đi.
Cao Quyền lôi chiếc ghế lại ngồi ở cửa thư phòng, trút một hơi thở dài.
“Thiếu gia, cậu đi nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi.” Anh ấy nói.
“Có chuyện gì thì hét lên.” Tôi dặn dò anh ấy.
Anh ấy nhìn Cao tiên sinh trong phòng đọc sách một cái rồi nuốt nước bọt, gật gật đầu: “Được.”
Tôi không nói gì thêm, liền quay người đi vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.
Đêm nay nhất định sẽ có chuyện, nhưng không nhất định là người nào sẽ gặp phải.
Thế nên tôi phải tranh thủ thời gian bồi sưỡng sinh lực, nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị cứu người.
Tôi không dám ngủ, chỉ ngồi khoanh chân trên giường, rất nhanh đã nhập định(*).
(*) Nhập định: Một bước trong ngồi thiền.
Ngồi thiền tốt hơn đi ngủ, chỉ cần một lúc là có thể tương đương với ngủ một buổi tối.
Không biết tự lúc nào đã đến đêm khuya.
Giờ Tý đã đến, tôi xuất định một cách tự nhiên.
Mấy giây sau, Cao Quyền ở trong phòng khách ngã rầm một cái xuống đất, tiếng hét xé họng: “Thiếu gia! Thiếu gia! Có quỷ! Có quỷ!”
Tôi bỗng hiểu ra, vội xuống giường chạy đến phòng khách thì chỉ nhìn thấy Cao Quyền ngã ở dưới đất, mặt tái mét, hoảng sợ nhìn cửa thư phòng, không ngừng lết ra đằng sau.
Nhìn cửa thư phòng một lần nữa thì thấy có hai người đang đứng ở bên phải và bên trái cửa.
Vị ở bên trái mặc đồ trắng, đầu đội mũi dài, lè chiếc lưỡi dài ngoẵng, tay trái cầm cờ chiêu hồn, còn tay phải cầm một chiếc gậy khóc tang, vị ở bên phải mặc áo dài màu đen, cũng đội một chiếc mũ dài, và có chiếc lưỡi dài ngoẵng, tai trái cầm bài câu hồn, tay phải cầm chiếc đèn lồng chưa thắp sáng.
Tôi không khỏi kinh hoàng sợ hãi: “Hắc bạch vô thường!”
Sao hai con quỷ này lại đến đây?
Suy nghĩ một lúc thì tôi liền hiểu ra, Cao tiên sinh bị khí long mạch phong mất sinh khí thế nên rơi vào rạng thái hôn mê sâu. Đối với quỷ mà nói, đây là trạng thái sắp chết thế nên họ đến để câu hồn.
Tôi vô thức bấm ngón tay, vừa định đến lôi Cao Quyền.
Cao Dĩnh và Cao Văn nghe được tiếng thét vừa nãy nên cũng chạy qua đây.
Hai cô nương vừa nhìn cửa thư phòng thì hét lên thất thanh, bị dọa đến mức ngã uỵch xuống đất không lết đi được.
Cao Dĩnh sợ đến nỗi mắt mở trừng trừng.
Cao Văn cuộn người ở dưới đất, không ngừng la hét!
Hắc bạch vô thường vẫn đứng yên đó không biểu hiện gì, mục tiêu của bọn họ là Cao tiên sinh, chứ không phải Cao Quyền hay người nào khác, mà càng không phải là tôi.
Trong lòng nghĩ lần này phiền phức rồi, lại phải làm hộ sĩ mất thôi.
Cao Quyền sợ đến mức quần ướt sũng, hai chân run lẩy bẩy không ngừng, đơ đơ ngây ngốc ra đó.
Lần này tôi chỉ có thể cứu anh ấy trước.
Tôi nhanh chân đi đến cạnh anh, tay bấm ngón tay làm một phù An Thần ấn vào giữa lưng anh ấy, rồi dùng sức đập mạnh một cái.