Tôi nhìn họ hỏi: “Nếu như có người không chịu đựng được thì bây giờ có thể rút lui.”
Tôi nói thật, trong lòng tôi thực sự hy vọng có người đứng dậy nói câu: “Tôi rút lui!”
Như vậy, tôi có thể sớm chọn ra người nhận mạch, dù sao phong ấn hình rồng quá lợi hại, còn trong lòng tôi không có một chút tự tin nào.
Nhưng đợi một lúc lâu ơi là lâu rồi mà cuối cùng chẳng có ai nói gì.
Tôi chỉ có thể gật gật đầu: “Vậy được rồi, mọi người về phòng của mình nghỉ ngơi đi, tôi đi làm chút đồ ăn.”
Cao Dĩnh đứng dậy: “Thiếu gia, cậu đã rất vất vả rồi, để tôi đi làm.”
Cao Văn cũng đứng dậy: “Tôi cũng có thể giúp.”
Cao Quyền im lặng, chỉ lo day day huyệt thái dương.
Tôi đứng dậy: “Mọi người giữ chút sức lực đi, tôi đến nhà bếp xem có gì có thể nấu không, chút nữa sẽ gọi mọi người.”
“Vậy tôi giúp cậu.” Cao Dĩnh nói: “Hai người cùng nhau làm sẽ nhanh hơn.”
Tôi suy nghĩ: “Được rồi.”
Nhà ăn nằm ở góc Tây Nam của tứ hợp viện, thiết bị trong đó vô cùng xa xỉ.
Tôi mở dãy tủ lạnh ra xem, thì thấy có rau tươi, hoa quả, thịt gà, thịt vịt, thịt cá, hải sản tươi rói, các loại thực phẩm muốn gì có đó.
“Sao lại nhiều đồ thế này?” Tôi hỏi Cao Dĩnh.
“Đây là những thứ ông nội sai chuẩn bị.” Chị ấy nói.
“Ừ...” Tôi gật gật đầu, tiếp đó hỏi chị ấy: “Bình thường ai sống ở căn nhà này?”
“Trước đây là mẹ của tôi ở.” Chị ấy nói: “Về sau là tôi ở, sau khi tôi ra nước ngoài thì ông nội muốn cho Cao Long căn nhà này, nhưng mẹ tôi không đồng ý, bà nói tôi thích căn nhà này thì nên để lại cho tôi. Ông nội không nghe liền cho Cao Long. Có điều Cao Long luôn đi theo ông nội, em ấy cũng không sống ở đây, thế nên căn nhà này cứ để không như vậy. Lúc người của Cao gia đến Thượng Kinh, có lúc sẽ đến đây ở.”
“Chị và Cao Long là hai chị em ruột à?” Tôi hỏi.
“Ừ.” Chị ấy gật gật đầu.
“Vậy mẹ chị là... Cao Mẫn?” Tôi hỏi tiếp.
“Ừ.” Chị ấy lại gật gật đầu.
“Ừ...” Tôi hiểu ra.
Con gái của Cao gia không gả đi nơi khác, thế nến người con mà Cao Mẫn sinh ra cũng là đời sau của Cao gia.
Tôi nhìn căn nhà này, mặc dù tôi không quá hiểu biết về giá nhà cửa nhưng mảnh đất này, căn nhà thế này chí ít cũng hơn một trăm triệu Nhân dân tệ. Cao tiên sinh cho Cao Long căn nhà này mà nó vốn thuộc về Cao Dĩnh, thảo nào ngài ấy nói là đã nợ chị ấy.
“Thảo nào ông nội của chị nói chị hiểu chuyện.” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Chị thực sự là một cô gái hiểu chuyện.”
Cao Dĩnh đỏ mặt: “Cậu quá khen rồi.”
Tôi mỉm cười rồi nhìn vào trong chiếc tủ lạnh: “Vậy nấu gì thì được nhỉ?”
“Để tôi xem.” Chị ấy đi đến nhìn nguyên liệu ở trong tủ lạnh rồi nói với tôi: “Để tôi nấu cho.”
Tôi gật gật đầu: “Được.”
Chị ấy bị tôi nhìn nên có chút ngại ngùng, quay người lấy trong tủ lạnh ra một con tôm hùm, một miếng thịt bò, một hộp miến, ít rau cải xanh, rồi một ít hoa quả.
Lúc này Cao Văn đi đến: “Chị, để em giúp chị.”
Cao Dĩnh nhìn chị ấy: “Được.”
Tôi nhìn rồi nói: “Vậy hai người làm đi, tôi đi nghỉ ngơi một chút.”
“Vâng.” Cao Dĩnh nói.
Tôi quay người ra khỏi nhà bếp, lúc lướt qua người Cao Văn, chị ấy mỉm cười với tôi.
Dường như nụ cười ấy đầy thâm ý.
Tôi không nghĩ nhiều, liền đi đến phòng phía Đông, rồi nằm phịch lên giường, thở dài một hơi.
Rất nhanh sau đó, tôi đã ngủ say.
Trời tối tôi mới tỉnh dậy.
Tôi ngồi dậy thì phát hiện trên người đắp một chiếc chăn.
Tôi ngây người ra một lúc, lúc này mới nhớ ra đây là giường của Cao Dĩnh thế nên tôi đã vội lật chăn ra rồi xuống giường.
Đúng lúc này, Cao Dĩnh đẩy cửa bước vào, thấy tôi đã tỉnh dậy liền mỉm cười: “Cậu tỉnh rồi à? Đúng lúc có thể ăn cơm được rồi.”
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?” Tôi hỏi.
“Không lâu, cũng chỉ có một tiếng thôi.” Chị ấy nói.
“Chị đắp chăn cho tôi à?” Tôi hỏi.
Chị ấy đỏ mặt, gật gật đầu.
Mặt tôi cũng đỏ bừng: “Tôi đói rồi, đi ăn cơm thôi.”
Nhà ăn ở phòng phía Nam, chính là căn phòng bên cạnh nhà bếp.
Tôi và Cao Dĩnh đi đến nhà ăn thì thấy Cao Quyền đã tới, Cao Văn đang xới cơm.
Trên bàn ăn bày một đĩa tôm hùm hấp, một đĩa rau xào thịt bò, một đĩa ớt xanh xào, ngoài ra còn có một con cá mú hấp và một bát canh trứng cà chua.
Bốn món một canh, nhìn cũng không tệ.
Thấy tôi đến, Cao Quyền vội đứng dậy: “Thiếu gia, cậu mau ngồi xuống đi.”
Tôi ngồi ở ghế chính, hỏi anh ấy: “Đầu anh thế nào rồi?”
“Đầu không còn đau nữa nhưng cơ thể vô cùng khó chịu.” Anh ấy nhíu mày nói: “Đầu nặng mà người cứ lâng lâng, vừa nãy tôi lại thổ huyết, cả người không còn chút sức lực gì cả.”
“Tôi cũng vậy.” Cao Văn bưng đến cho tôi bát cơm, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Cả người tôi cũng không có sức lực, rất khó chịu, nhưng không thổ huyết, có điều phần eo rất đau.”
Tôi nhìn Cao Dĩnh: “Còn chị thì sao?”
“Tôi đỡ nhiều rồi.” Chị ấy đáp.
Tôi nhìn sắc mặt chị ấy, hiểu ra liền mỉm cười: “Vậy thì tốt.”