Phong ấn hình rồng trước đó đã biến thành một đám ánh sáng màu vàng, giờ đây nó bắt đầu khôi phục từ từ trở lại!
Một khi nó khôi phục trở lại, không những không thể chuyện dịch được khí long mạch mà cả bốn ông cháu Cao tiên sinh, Cao Quyền, Cao Dĩnh và Cao Văn sẽ sống không qua nổi đêm nay.
Tôi nói với bản thân không được hoảng, cũng không được hỗn loạn, bây giờ mạng sống của bốn người họ đang nằm trong tay tôi, tôi nhất định phải bình tĩnh lại.
Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách! Tôi nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng màu vàng đang uốn lượn chậm rãi trên lưng của Cao tiên sinh, tôi bắt đầu rơi vào trầm tư.
Một phút một giây đã trôi qua.
Cao Dĩnh thay quần áo rồi đến phòng khách.
Cao Văn cũng thay quần áo và cũng đã đến.
Cao Quyền cũng vịn tường qua đây.
Ba anh em họ nhìn nhau, tiếp đó cùng nhau đi về phía thư phòng.
Đến cửa phòng, bọn họ nhìn thấy tôi đang trầm tư nhìn Cao tiên sinh.
“Thiếu gia, sao vậy?” Cao Dĩnh hỏi.
“Đừng làm ồn.” Tôi ngồi phịch lên thảm, nhìn đám ánh sáng màu vàng đó: “Để tôi suy nghĩ...”
“Có gì không đúng à?” Cao Quyền không kìm được liền hỏi.
“Xuỵt...” Cao Văn ra hiệu cho bọn họ im lặng.
Cao Dĩnh nhìn hai người họ rồi vịn tường, cẩn thận đi vào trong thư phòng, đến cạnh tôi quan sát phía sau lưng của Cao tiên sinh.
Chị ấy cũng không nhìn thấy gì.
Mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ người chị ấy sau khi tắm thật khiến cho người tôi sảng khoái, khiến cho tinh thần tôi đột nhiên rất tỉnh táo.
Tôi quay đầu lại nhìn chị ấy, chỉ thấy chị mặc trên người một chiếc áo len trùm qua mông màu đỏ, thêm một chiếc quần âu màu trắng, quần áo rất phù hợp với chị ấy, nó đã làm nổi bật lên những đường cong hoàn mỹ đầy gợi cảm của chị.
Khả Nhi thật biết mua quần áo.
Chị ấy thấy tôi nhìn chị, chị ấy vô thức nhìn lên người mình, không hiểu tôi đang nhìn gì.
“Quần áo có vừa không?” Tôi hỏi.
Chị ấy đỏ mặt, gật gật đầu: “Vừa.”
Tôi mỉm cười, rồi nhìn ánh sáng màu vàng ở trên lưng Cao tiên sinh: “Có cách rồi.”
“Gì cơ?” Chị ấy hỏi.
“Thêm một bộ quần áo là đúng rồi.” Tôi đứng dậy rồi dặn dò chị ấy: “Chị ra ngoài trước đã.”
Cao Dĩnh sững lại rồi vội vịn tường đứng dậy, gật gật đầu: “Ừ.”
Sau khi chị ấy đi ra ngoài, tôi tập trung tinh thần hình dung phù Tỏa Linh, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải niết một cái rồi búng vào trong trận Thông Linh, khí trường của trận Thông Linh bốc lên, khiến cho cả căn phòng đều được bao trùm trong sự chuyển động của ánh sáng màu vàng nhạt. Dùng phù Tỏa Linh để tăng thêm sức mạnh cho trận pháp, vật phong ấn hình rồng sẽ chịu sự áp chế nhất định, như vậy, chú phá bùa có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.
Tôi khom người rồi quan sát kỹ. Quả nhiên ánh sáng màu vàng ở trên lưng Cao tiên sinh đã tối dần.
Tôi trút một hơi dài, cách này chỉ có thể dùng một lần, hy vọng nó có thể giữ được hai ngày, giữ được cho đến khi tôi chọn ra được người nhận mạch.
Tôi quay lại ngồi ở phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn, Cao Quyền, Cao Dĩnh và Cao Văn đều đứng ở đó, không ai dám ngồi.
“Mọi người ngồi đi.” Tôi nói.
“Cảm ơn thiếu gia.” Lúc này họ mới ngồi xuống.
Nếu như nói lúc trước Cao Quyền và Cao Văn có chút không tin tưởng, thì trải qua một buổi chiều ngày hôm nay bọn họ đều tâm phục khẩu phục. Cao Quyền nhìn thấy hai ngươi em gái đã thay quần áo mới, vô thức nhìn lên người tôi, do dự một chút rồi nhìn về phía tôi.
“Anh muốn nói gì à?” Tôi hỏi.
“Thiếu gia, cậu chuẩn bị quần áo mới cho hai em ấy, vậy tôi...” Anh ấy có chút ngại ngùng.
“Họ là con gái.” Tôi thờ ơ nói.
Lý do này không tồi.
Cao Quyền ồ một tiếng: “Hiểu rồi.”
Cao Văn đỏ mặt, ngại ngùng nhìn tôi một cái.
Cao Dĩnh mặt cũng đỏ bừng, lặng lẽ cúi đầu.
Đột nhiên cả phòng khách rơi vào trạng thái im lặng, im re không phát ra một tiếng nào.
Sau khi trầm mặc mấy chục giây, họng tôi cảm thấy khó chịu nên đã hắng giọng vài cái.
Cao Dĩnh thấy thế liền đứng dậy đi rót cho tôi cốc nước, bưng qua: “Thiếu gia, cậu uống nước đi.”
Tôi đón lấy uống một ngụm rồi ra hiệu cho chị ấy ngồi bên cạnh tôi.
Cao Văn nhìn thấy, rất tự nhiên cũng đi qua đây, ngồi ở bên khác cạnh tôi.
Cao Quyền nhìn hai người em gái của mình, vẻ mặt gượng gạo.
“Cơ thể bây giờ như thế nào rồi?” Tôi hỏi bọn họ.
“Khó chịu.” Cao Văn nói: “Trên người lúc nóng lúc lạnh, đau dạ dày, đầu cũng đau, hơn nữa cả người không có sức lực gì cả.”
“Tôi chủ yếu là đau đầu.” Cao Quyền tay đỡ lấy đầu: “Cơ thể vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể diễn tả được nó khó chịu như thế nào, chỉ muốn nôn ra thôi.”
Tôi nhìn Cao Dĩnh: “Còn chị?’
“Tôi đau bụng...” Chị ấy đỏ mặt: “Cơ thể tôi cũng không còn sức lực, hơn nữa cũng chóng mặt...” Tôi gật gật đầu, rồi nói với bọn họ: “Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, đến buổi tối có lẽ mọi người cũng sẽ như vậy, có lẽ sẽ khó chịu hơn, cũng có thể gặp phải chuyện quái dị, mọi người cần phải chuẩn bị tốt tư tưởng.”
Bọn họ nhìn nhau không nói gì.