Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 183 - Chương 183. Nhành Rơm Cứu Mạng(*)

Chương 183. Nhành Rơm Cứu Mạng(*) Chương 183. Nhành Rơm Cứu Mạng(*)

(*) Hy vọng duy nhất trong lúc khó khăn hoạn nạn.

Tôi không ngừng hít thở sâu, trong đầu toàn là hình ảnh cơ thể gợi cảm của Cao Dĩnh, tôi dùng sức xoa mặt mình, rồi tát tát vài cái, không dễ dàng để bình tĩnh trở lại.

Tôi rút điện thoại ra gọi điện cho Khả Nhi: “Cậu đang ở đâu thế?”

“Tôi đang chơi game.” Khả Nhi đáp: “Đang rảnh, thiếu gia có gì dặn dò!”

“Cậu đi mua cho tôi bộ quần áo, dáng người cao hơn cậu một chút, hơn cậu... ờm...” Tôi nhất thời không biết nói như thế nào.

“Ngực to hơn tôi, eo nhỏ, mông cong, đúng không?” Khả Nhi nói.

“Ờ...” Tôi đỏ mặt: “Tầm... tầm như vậy. Cậu mua một bộ quần áo, cả nội y lẫn áo ngoài.”

Khả Nhi cười đểu: “Thiếu gia, cậu mua cho ai đấy?”

“Đừng hỏi, cậu mau đi mua đi, chút nữa tôi gửi cho cậu địa chỉ, cậu gửi qua cho tôi.” Mặt tôi đỏ bừng.

“Ha ha ha ha...” Cô cười: “Được rồi tôi đi mua đây!”

“Đợi đã.” Tôi bỗng nghĩ ra: “Cậu chuẩn bị hai bộ đi, một một khác có kích cỡ như cậu là được.”

“Hiểu rồi.”

Tôi tắt máy rồi thở ra một hơi dài, gửi cho cô định vị.

Khả Nhi trả lời một câu: “Đã nhận!”

Tôi yên tâm mỉm cười, rồi quay người đi về phòng phía Tây.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng phía Tây, tôi lại quay về phòng ngủ của phòng chính để để xem tình hình của Cao Quyền.

Đầu của Cao Quyền đau đớn vô cùng, hơn nữa cơ thể cũng rất khó chịu, hình dung anh ấy sống không bằng chết.

Tôi nhìn anh ấy hỏi có thể chịu được không? Có muốn rút lui? Nghe được câu này anh ấy vội lắc đầu, không nói câu sống không bằng chết nữa.

Tôi đứng dậy rời khỏi phòng chính đi đến phòng phía Đông xem Cao Dĩnh.

Cứ như vậy, cứ một lúc tôi đến xem bên ngày, rồi chạy ngó bên kia, không biết tự bao giờ buổi chiều đã trôi qua.

Lúc xế chiều, Khả Nhi gọi điện bảo cô đã đến nơi.

Tôi tắt máy đi đến cửa ngoài, chỉ thấy Khả Nhi lái chiếc xe địa hình mới toanh, rất đẹp.

Khả Nhi mở cửa xuống xe, xách mấy cái túi giấy đến đưa cho tôi: “Thiếu gia, theo lời cậu dặn dò thì tôi đã mua hai bộ, cái này là ngực to eo nhỏ mông cong, còn cái này thì cùng loại với tôi.”

Tôi đỏ mặt đón lấy: “Được rồi, vất vả cho cậu, chút nữa tôi gửi tiền qua cho cậu.”

Khả Nhi nhíu mày: “Cậu nói gì thế? Chúng ta nói chuyện tiền gì ở đây?”

“Đây không phải cho tôi.” Tôi nói.

“Biết mà, cậu đâu có mặc được.” Cô nói.

Tôi cạn lời, hắng giọng: “Dù sao cậu phải nghe tôi!”

“Không!” Cô rất thẳng thắn.

Tôi bất lực: “Thực sự thứ này không phải cho tôi! Đây là mua cho người khác!”

Khả Nhi nhìn tứ hợp viện ở phía sau tôi, dường như đã hiểu ra gì đó, liền hỏi nhỏ: “Quách tiểu thư và Đường tiểu thư?”

“Không phải hai người họ!”

“Vậy là ai?”

“Cậu không quen biết đâu.”

Cô lại cười đểu: “Sao, hai người cùng nhau?”

Tôi thực sự sa mạc lời: “Bỏ đi, bỏ đi, cậu đi mau đi!”

Cô cười hì hì, đeo kính đen lên: “Vậy tôi đi đây!”

Cô lên xe rồi ấn còi mấy cái, hét về phía tôi: “Thiếu gia cố lên! Tích lũy kinh nghiệm, hôm khác tui kiểm tra!”

Tôi đỏ mặt: “Này, cậu...”

“Ha ha ha ha...”

Cô đạp ga, chiếc xe địa hình gầm rú rời đi.

Tôi cười bất lực, quay người đi vào trong.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi đến phòng phía Đông trước, gõ cửa.

Cao Dĩnh quấn khăn tắm đến mở cửa cho tôi, thấy tôi chị liền đỏ mặt.

Tôi đưa đưa mấy túi giấy đưa cho chị: “Thay đi.”

“Cảm ơn.” Chị đón lấy túi giấy rồi hỏi tôi: “Tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”

Tôi mỉm cười: “Thay quần áo đi, thay xong thì đi đến phòng khách.”

Chị ấy rất ngại, đỏ mặt gật gật đầu: “Ừ.”

Chị ấy đóng cửa lại.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh lại, quay người đi đến phòng phía Tây, đưa mấy túi giấy khác cho Cao Văn.

“Trên quần áo chị đều là máu, thay cái này đi.” Tôi nói.

Lúc này Cao Văn cũng đỡ hơn nhiều, chị ấy đón lấy: “Cảm ơn thiếu gia!”

“Không cần khách sáo, thay đi.” Tôi nói: “Thay xong thì đến phòng khách.”

Chị ấy gật gật đầu: “Ừ!”

Tôi rời khỏi phòng phía Tây rồi đi vào phòng khách, tìm cái cốc rồi rót nước vào, uống một hơi ừng ực hết sạch.

Lăn lộn cả buổi chiều, cổ họng tôi đã khô hết cả rồi, đói lả cả rồi.

Nghe thấy tôi uống ước, Cao Quyền ở trong phòng ngủ nói vọng ra: “Thiếu gia, cậu lấy cho tôi chút nước...”

Tôi nghe thấy liền rót vào một cốc khác rồi đi vào phòng ngủ đưa cho anh ấy.

Anh ấy cũng đỡ nhiều rồi, nâng cốc lên uống một hơi hết sạch.

“Xuống giường được không?” Tôi hỏi.

“Đâu vẫn còn đau, nhưng... xuống giường thì không có vấn đề gì.” Anh ấy mặt mày bơ phờ.

“Tốt.” Tôi nhìn đồng hồ: “Chút nữa đến phòng khách.”

“Ừ.” Anh ấy gật gật đầu.

Tôi quay người đi đến thư phòng quan sát tình hình của Cao tiên sinh.

Trận Thông Linh vẫn hoạt động bình thường, Cao tiên sinh vẫn vẫn yên lặng ngồi trong trận pháp, ngài ấy cúi đầu giống như đang ở trong giấc ngủ sâu. Tôi kiểm tra việc hô hấp của ngài ấy, hơi yếu nhưng vẫn coi là trạng thái bình thường, sau đó tôi phía sau ngài ấy, xem xét tình hình phong ấn hình rồng.

Lúc này quan sát, tôi bỗng giật mình, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Bình Luận (0)
Comment